Trộm Long Tráo Phụng

Chương 1: CHƯƠNG 1



Biểu muội của phu quân nhân lúc ta đang mê man sau sinh đã tráo đổi con gái của ta,.



Ta lại nhân lúc ả đắc ý ngủ say mà đổi về.



Ả ngày ngày hành hạ con gái ruột của mình, còn dốc hết lòng yêu thương con gái của ta.



Ta vừa xem vừa chấm nước mắt, đúng là thảm kịch nhân gian mà.



Đáng đời.



1



Hôm sinh con gái, ta thức đêm đọc một cuốn thoại bản "Trộm long tráo phụng", đang lúc cao trào gay cấn, không dứt ra được thì vỡ ối.



Ta run rẩy nói với nha hoàn Nguyên Bảo đang hầu hạ bên cạnh: "Trông chừng con bé cẩn thận cho ta! Đừng để bị người ta tráo mất!"



Quá trình sinh nở thật sự không thuận lợi, khiến cả sân náo loạn cả lên, ta đau đến mức ngất lịm đi. Bên tai lại nghe thấy tiếng nha hoàn hét lên: "Thiếu gia, thiếu gia, biểu cô nương cũng sắp sinh rồi! Thiếu gia mau qua xem đi!"



Ta đưa tay níu lấy chàng: "Phu quân, đừng đi..."



Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo chàng, vậy mà chàng lại gỡ từng ngón tay ta ra, giọng nói dịu dàng nhưng không cho phép phản đối: "Ta phải qua chỗ biểu muội xem sao, nàng ấy yếu đuối, không kiên cường như nàng."



Ta đau đến mức ngất lịm đi.



Lúc ta tỉnh lại, Nguyên Bảo quỳ trước mặt ta khóc lóc: "Phu nhân, tiểu thư bị người ta tráo đi mất rồi!"



"Cái gì??"



Ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn cuốn thoại bản trên đầu giường.



Câu chuyện vừa đọc, lại xảy ra trên chính người mình ư?



2



Nguyên Bảo sụt sùi kể với ta, lúc ta ngất đi, đứa bé đã chào đời, nhưng nha hoàn bà tử và bà đỡ trong phòng đều bị phu quân Tống Khiêm dẫn đi hết, chỉ còn lại một mình nó chăm sóc ta.



Nó nhớ lời ta dặn, đã đánh dấu một vết son nhỏ lên người con gái rồi đi lấy nước nóng. Đợi đến khi nó quay lại thì phát hiện vết son trên người con gái đã biến mất.



Lúc đó trong phòng rất hỗn loạn, nó cũng không nhìn rõ mặt đứa bé, chỉ bôi một chút vào lòng bàn chân. Bây giờ nếu không có dấu hiệu này, e là đã nhận nhầm rồi.



"Vừa rồi có ai vào phòng không?"



"Đại nha hoàn Hương Nguyệt bên cạnh biểu cô nương đã đến, còn mang theo một cái giỏ, nói là mang chút đồ ăn đến cho người. Thấy nô tỳ vội đi lấy nước nóng, liền nói để cô ta trông chừng tiểu thư và người, nô tỳ liền..."



Nguyên Bảo quỳ xuống dập đầu lia lịa: "Nô tỳ tội đáng muôn chết!!!"



Ta khàn giọng nói: "Không, ngươi làm rất tốt. Bây giờ ta giao cho ngươi một việc, lấy công chuộc tội."



"Vâng, vâng, nô tỳ dù c.h.ế.t vạn lần cũng không từ!"



"Ngươi canh giữ ở đây cho tốt, đừng để bất kỳ ai vào, hoặc phát hiện ta không có trong phòng."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Phu nhân, người định làm gì ạ?"



"Đổi con gái của ta về."



3



Ta bế đứa bé gái bị nhét vào nôi lên. Nó mặc bộ đồ lụa mềm ta chuẩn bị cho con gái, nhưng sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, khóc như mèo con kêu.



Không phải con gái ta. Con gái ta lúc mới sinh giọng khỏe lắm, tiếng khóc của nó đánh thức cả ta lúc đang mê man.



Con gái ta, bị tráo rồi.



May mà Hương Nguyệt vừa đi chưa được bao lâu.



Ta dặn dò nó cẩn thận: "Tạm thời chắc sẽ không có ai tới. Ả đã dám tráo con, chắc chắn đã thu xếp ổn thỏa trên dưới, bên ngoài chắc không có người đâu."



"Phu nhân, hay là để nô tỳ đi?"



"Trong viện không thể không có người, ngươi phải giúp ta che giấu. Việc này ta phải tự mình đi mới yên tâm."



Ta bế đứa bé lên, cố gắng chống đỡ cơ thể yếu ớt sau sinh mà đi theo.



Suốt dọc đường không gặp ai cả, như thể đã có người cố ý dọn đường sẵn. Ta nhìn thấy bóng lưng Hương Nguyệt từ xa, lặng lẽ bám theo.



Hương Nguyệt có lẽ đang căng thẳng, suốt đường cứ ôm con cắm đầu đi, hoàn toàn không phát hiện có người đi theo. Nó đi thẳng vào viện của Liễu Ngưng Nhi.



Trước cửa phòng Liễu Ngưng Nhi đặt một chiếc nôi cũ nát, trông có vẻ hơi bẩn thỉu, ruồi nhặng bay lượn xung quanh.



Nó đặt con gái ta vào chiếc nôi đó, rồi đẩy cửa đi vào.



Nhanh như chớp, ta lao tới đổi con bé về ngay lập tức.



Con gái về lại vòng tay ta, nặng trĩu khiến lòng ta thấy yên ổn. Ta vốn định quay người rời đi, không ngờ trong phòng lại vọng ra tiếng nói chuyện.



Giọng Liễu Ngưng Nhi nức nở: "Biểu ca, muội cũng là bất đắc dĩ. Con gái chúng ta yếu quá, nếu nuôi ở viện của muội, chắc chắn không tốt bằng đích thân chính thất chăm sóc. Dù sao thì Thẩm Ấu Tình kia tài học gia sự đều hơn muội nhiều."



Phu quân ta, Tống Khiêm, cười lạnh một tiếng: "Ả chẳng qua là dựa vào gia thế tốt mới được làm chính thê. Nếu không phải ả cướp vị trí của muội, thì con gái chúng ta mới phải là đích nữ chính thất."



Liễu Ngưng Nhi vội dỗ dành: "Biểu ca đừng giận, bây giờ con gái chúng ta vẫn có thể làm đích nữ, cũng coi như trọn vẹn tấm lòng của muội đối với huynh."



"Yên tâm, sau này ả cũng không sinh được nữa đâu. Ta đã bỏ thuốc vô sinh vào nước của ả rồi, sau này ả chỉ có thể ngoan ngoãn nuôi nấng con gái chúng ta thôi."



"Ả sẽ không nghi ngờ gì chứ?"



"Yên tâm. Ta vẫn luôn nói với ả, rằng đứa con này của muội là của người chồng trước, chẳng qua sau khi hòa ly chỉ có thể mang con đến nương nhờ ta. Ả sẽ không nghi ngờ đâu. Có ta ở đây, muội cứ yên tâm mọi chuyện."



"Biểu ca, muội trải qua bao nhiêu chuyện, mới hiểu huynh mới là đấng nam nhi thực thụ..."



Trong phòng, đôi nam nữ thủ thỉ tâm tình, còn đứa bé gái ngoài sân đã bắt đầu bị muỗi bâu vào người.



Ta lặng lẽ ôm con rời đi, sau khi về đến viện của mình mới cảm thấy toàn thân lạnh toát.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com