Trộm Long Tráo Phụng

Chương 3



Ngày hôm sau, Tống Khiêm cuối cùng cũng đến viện của ta, cười tươi rói nắm tay ta: "Ấu Tình, nàng vất vả rồi. Ta đã thức cả đêm đặt tên cho con gái, nàng chọn xem tên nào hay?"



Hắn ân cần đưa tới một tờ giấy, trên đó viết đầy tên con gái, tên nào cũng hay hơn tên nào, đều là những cái tên được chọn lựa kỹ càng.



Nhưng ta lại không muốn dùng tên hắn chọn: "Ta đã sớm nghĩ ra một cái tên rồi. Lấy ý từ 'mày ngài cong cong, nói cười vui vẻ', gọi là Tống Uyển Yến, thấy thế nào?"



Hắn tấm tắc khen ngợi: "Quả nhiên con gái vẫn phải do nàng nuôi. Tên hay, tên hay."



Ta giả vờ không hiểu: "Ý chàng là sao khi nói phải do ta nuôi?"



"Mẹ vẫn luôn muốn nuôi con gái chúng ta, ta đã cản giúp nàng rồi. Nàng xuất thân thế gia, lễ nghi văn chương đều thuộc hàng nhất đẳng, đương nhiên phải để nàng nuôi. Chúng ta cứ gọi tên này đi, Tống Uyển Yến, thật hay."



Ta không nhịn được hỏi: "Con của biểu muội, đặt tên chưa?"



"Ồ, đặt rồi, gọi là Tân Nhi, chữ Tân trong 'tân khổ'." Nụ cười trên mặt Tống Khiêm biến mất, vẻ mặt đầy qua loa.



"Họ gì?"



"Không có họ. Một đứa con hoang không cha, có được cái tên đã là đề cao nó lắm rồi!" Tống Khiêm nghiêm giọng nói.



Ta cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về Uyển Yến trong lòng, lòng trĩu nặng bi thương.



Hóa ra hắn đã hận ta đến xương tủy.



Chỉ tiếc là, kẻ bị hắn chà đạp không phải con gái ta, mà là đứa con gái do biểu muội yêu dấu của hắn sinh ra.



6



Trong tiệc đầy tháng của con gái, Liễu Ngưng Nhi tặng một món quà lớn.



Ả da trắng xinh đẹp, dáng người mảnh mai, mặc một chiếc áo sam màu xanh nhạt giản dị, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm bạc đơn sơ, lại cười tươi roi rói đeo cho con gái ta một chiếc vòng cổ bằng vàng chạm khắc tinh xảo.



"Chỉ là một đứa trẻ, tặng đồ quý giá như vậy làm gì?" Ta vội vàng từ chối.



Liễu Ngưng Nhi cười ngọt ngào: "Tỷ tỷ đừng nói vậy, đứa bé này muội vừa nhìn đã thích, chỉ hận không thể đem những thứ tốt đẹp nhất thế gian cho nó.



"Muội tuy gia thế không bằng tỷ tỷ, nhưng cũng biết, con gái Tống gia chúng ta xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp."



Ả nhìn tấm lụa mềm trên người Uyển Yến có chút chê bai: "Tấm lụa mềm này không đáng tiền, tỷ tỷ đừng vì là con gái mà đối xử hà khắc nhé."



Mẹ chồng ta đang nhìn Liễu Ngưng Nhi với vẻ mặt đầy tán thưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Lúc sinh ta bị tổn thương thân thể, đại phu nói sau này đường con cái của ta có thể hơi khó khăn. Tuy chưa khẳng định chắc chắn, nhưng mẹ chồng đã bắt đầu tìm người làm thiếp rồi.



Liễu Ngưng Nhi tặng quà xong, ôm con gái ta âu yếm một hồi lâu, mỏi tay rồi mới trả con lại cho ta.



"Tiểu tiểu thư xinh thật, thật chỉ mong nó là do muội sinh ra." Ả tỏ ra ngây thơ trong sáng, giành được sự khen ngợi của mọi người xung quanh.



Tiếp khách một lúc, ta thấy người mệt mỏi, liền bảo v.ú nuôi bế con theo ta về phòng ngủ.



Liễu Ngưng Nhi lại cũng đi theo. Phía sau là một nha hoàn mặt vàng như nghệ, trong lòng ôm một bé gái sơ sinh gầy gò. Cả lớn lẫn nhỏ tóc tai đều thưa thớt, trông ủ rũ yếu ớt, gió thổi là đổ.



Chính là nha hoàn và đứa bé trong vụ tráo con bất thành đêm đó.



Hương Nguyệt và Tân Nhi.



7



Ta tốt bụng hỏi han: "Đây là mẹ con nhà ai vậy? Sao mà gầy yếu thế này? Đừng đứng ở chỗ hút gió kia, lại đây đi."



Cặp lớn nhỏ kia vẫn đứng im trong gió, như thể bị điếc.



Liễu Ngưng Nhi cười nói: "Tỷ tỷ, đây là con bé nhà muội. Chẳng qua muội giờ đang ở nhờ Tống gia, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này danh không chính ngôn không thuận, cũng chẳng cần danh phận gì, cứ nuôi như chó như mèo là được rồi."



Lúc ả nói những lời này, nụ cười trên mặt vẫn vẻ nũng nịu ngây thơ, ngón tay trắng nõn chạm vào mặt đứa bé. Nhưng không biết có phải do động tác quá mạnh làm đau đứa bé không, nó khóc ré lên.



Chỉ là tiếng khóc như mèo kêu, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, giãy giụa vài cái rồi im bặt.



Ta nhíu mày nhìn ả: "Hà tất phải đối xử với một đứa trẻ sơ sinh trong tã lót như vậy?"



Ả cười khẩy một tiếng: "Tỷ tỷ thấy muội quá đáng, nhưng hạng tiện tì và tiện chủng này, ở những nhà giàu có khác, đều bị dìm c.h.ế.t rồi.



"Muội tuy đại phát từ bi giữ lại bọn chúng, nhưng không có quy củ thì không thành khuôn phép, phải dạy cho bọn chúng biết nghe lời mới được."



Ta còn định nói thêm, lại nghe thấy tiếng khen hay từ phía sau: "Hay!"



Quay đầu lại, không ngờ lại là mẹ chồng ta.



Bà tươi cười bước nhanh tới, nắm lấy tay Liễu Ngưng Nhi: "Con bé ngoan, ta biết ngay con là đứa tốt mà! Vừa nghiêm khắc vừa khoan dung, đúng là người quán xuyến gia đình giỏi!"





 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com