Uyển Yến bị cặp vợ chồng điên khùng này dọa sợ cứ lùi mãi về sau.
Ta chỉ che chở con bé, không để đôi vợ chồng điên này dọa sợ con gái mình.
Liễu Ngưng Nhi nhìn bộ dạng của ta, đột nhiên cười lớn: “Thẩm Ấu Tình, mày là đồ ngốc, là đồ ngốc, Uyển Yến căn bản không phải con gái mày! Uyển Yến là—”
Ta lạnh lùng lên tiếng: “Ồ, ý bà là chuyện ngày Uyển Yến chào đời, bà sai Hương Nguyệt bế Tân Nhi đến đổi con, tiện thể hạ thuốc triệt sản cho ta ấy hả? Ta biết lâu rồi.”
Biểu cảm của Liễu Ngưng Nhi đông cứng lại: “Bà, bà nói cái gì?”
Ta lạnh nhạt nói: “Chẳng phải là đổi con thôi sao?”
Biểu cảm của Liễu Ngưng Nhi gần như nứt ra: “Cái gì? Lẽ nào bà không quan tâm sao? Uyển Yến không phải con gái bà, là con gái ta! Con gái bà—”
Ta: “Sau khi Hương Nguyệt đổi xong, ta lại đổi về rồi.”
Biểu cảm điên dại của Liễu Ngưng Nhi cứng đờ trên mặt: “Bà, bà nói cái gì?!”
“Ta nói, con đã bị ta đổi về rồi, Tân Nhi mới là con gái ruột của bà.”
Liễu Ngưng Nhi đờ đẫn trợn mắt nhìn ta, đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, lao về phía ao sen: “Con gái ta, con gái ta—”
Tống Khiêm không kịp mắng ta, cũng vội vàng quay người đuổi theo, nào ngờ chân mềm nhũn, ngã sõng soài xuống đất, tức thì thất khiếu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.
20
Tân Nhi không chết. Ta sớm đã cho người đi theo, lúc nó sắp bị nhận xuống ao thì cứu lên.
Nguyên Bảo vẻ mặt phức tạp báo cho Tân Nhi biết thân thế của nó, đồng thời đưa ra một lọ thuốc giả chết: “Phu nhân nói, nếu cô nương chọn ở lại, bà ấy sẽ để cô làm bạn với Liễu di nương. Nếu cô muốn chọn một cuộc sống mới, rời khỏi nơi này—”
Tân Nhi do dự một lát, rồi nhìn về phía xa, thấy Liễu Ngưng Nhi đang điên cuồng chạy về phía ao sen, rồi lao đầu xuống.
Nguyên Bảo: “Cô xem, thực ra bà ấy cũng quan tâm cô.”
Tân Nhi: “Ta chỉ thấy buồn nôn.”
Nó uống thuốc giả chết, nằm trên đám cỏ dần dần tắt thở.
Liễu Ngưng Nhi được người ta kéo từ dưới nước lên, quay đầu lại liền thấy Tân Nhi mặt mày trắng bệch nằm trên đám cỏ. Ả ta hét lên một tiếng thảm thiết lao tới ôm lấy Tân Nhi gào khóc: “Con gái ta, con gái ta!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tay vô tình để lộ chữ “Tiện” mà chính tay bà ta đã khắc lên người Tân Nhi.
Ả ta không kịp thở, trợn trắng mắt ngất đi. Lúc tỉnh lại, ta nói với ả: “Tân Nhi đã được an táng rồi, nó nói c.h.ế.t cũng không tha thứ cho bà.”
Liễu Ngưng Nhi điên rồi.
Ả ta ôm khư khư một thanh sắt nung bỏ đi, ngày ngày lang thang trong sân, hễ thấy ai là lại lảm nhảm: "Ta có một đứa con gái, nó đẹp lắm, đẹp lắm luôn. Giờ nó đang được phu nhân nuôi hộ, đợi phu nhân nuôi nó lớn khôn rồi sẽ trả lại cho ta, thế là tự dưng ta có được một đứa con gái ngoan."
Chẳng ai thèm để ý đến ả.
Một dạo sau, ả biến mất tăm. Có người đồn rằng, chính tên mã phu từng giở trò đồi bại với Tân Nhi vì không cưới được vợ nên đã bắt Liễu Ngưng Nhi đi rồi.
Còn Tống Khiêm, sau cú ngã đó, cả người hắn cứ như bị liệt, làm cách nào cũng không gượng dậy nổi.
Hắn chỉ có thể nằm liệt trên giường, ngày ngày chờ người khác đút cơm, hầu hạ.
Người hầu hạ hắn lại chính là Hương Nguyệt. Con bé đó vốn chăm Tân Nhi từ tấm bé, rất thương con bé, nhưng vì e dè Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi nên chẳng dám hé răng nửa lời.
Sau khi Tân Nhi "chết", Hương Nguyệt như người mất hồn. Đến khi bình tâm lại, con bé trở nên lầm lì hẳn, chỉ có đôi tay là hoạt động hết công suất, thường xuyên cấu véo khiến Tống Khiêm đau đến gào lên oai oái.
Mẹ chồng ngày nào cũng nhìn con trai mình sống dở c.h.ế.t dở như thế, bà ta khóc hết nước mắt, khóc đến mù lòa cả hai mắt. Rồi một lần vấp ngã ở bậc cửa, bà ta cũng đi luôn, chẳng dậy nổi nữa.
Còn bây giờ, ta mới là người làm chủ Tống gia này. Tất cả sản nghiệp Tống gia đều là của mẹ con ta.
Mới vỏn vẹn mười năm thôi, sức nhẫn nhịn của ta đây cũng đáng nể lắm chứ.
À, còn chuyện tại sao đôi gian phu dâm phụ đó mãi chẳng có thêm đứa con nào ấy à? Đó là vì có lần Nguyên Bảo mang nước thuốc đi đổ, thì gặp một con hầu khác trong viện của chúng. Con hầu đó bị bệnh, người mệt rũ ra, lười đun nước nên thấy nước nóng của Nguyên Bảo thì xin luôn.
Thế là thứ thuốc độc mà chúng định dùng để hại ta cuối cùng lại chui tọt vào bụng chúng. Còn ta ư? Ta biết chuyện đấy, nhưng cũng chỉ im lặng làm ngơ thôi.
Thấy chưa, ta có làm gì đâu. Ta chỉ việc xinh đẹp ung dung ở nhà chăm con thôi mà.