Lúc này, Yến Cảnh đã đi tới, nhẹ nhàng đặt ngọc như ý – biểu tượng của Thái tử phi – vào tay ta.
“Không!”
Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, xé toạc không khí trang nghiêm của yến tiệc.
Phó Giới và Ngọc Đường môi run cầm cập, lặng lẽ nhìn nhau.
Trong đầu cả hai chỉ còn lại hai chữ:
Xong rồi.
Hoàng thượng lạnh giọng:
“Ai lớn tiếng ồn ào?”
Phó Giới và Ngọc Đường lập tức bị thái giám bên người Hoàng thượng lôi ra ngoài, ép quỳ xuống đất.
Hoàng thượng nổi giận quát lớn:
“Táo tợn! Thái tử chọn phi, các ngươi vì cớ gì lại la hét phản đối?”
Ngọc Đường sợ đến mức chỉ biết rơi nước mắt.
Phó Giới, trải qua hai đời làm người, lập tức trấn tĩnh lại trong khoảnh khắc.
“Tổ phụ vi thần từng định hôn sự với nữ nhi nhà họ Ngọc, vì vậy vi thần mới thất lễ trước điện.”
Hoàng thượng nói:
“Cũng có thể lý giải được. Ngươi xưng vi thần, vậy là tú tài đến dự thi sao?”
Phó Giới dập đầu: “Đúng vậy. Vi thần khổ học nhiều năm, chỉ mong có ngày đền đáp thánh ân.”
Hiện tại Hoàng thượng rất quý trọng nhân tài.
Ngài cho mời quan học chính đến, hỏi về thành tích học tập của Phó Giới.
Sau khi biết kết quả không tồi, tâm tình Hoàng thượng cũng tốt hơn đôi chút.
Ngài lại tiếp tục hỏi Phó Giới một vài câu trong kinh sử tử tập.
Phó Giới đối đáp trôi chảy, không chút lúng túng.
Hoàng thượng nghe xong, mừng rỡ vô cùng.
“Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có học vấn thâm sâu, Tể tướng thật là có phúc.”
Phó Giới dập đầu tạ ơn, nhắm mắt lại, giấu hết thảy lửa giận và thù hận vào đáy lòng.
Ngọc Đường đứng bên cạnh đã sớm mềm nhũn cả người, suýt nữa thì ngã quỵ tại chỗ.
Biết được biến cố xảy ra hôm nay, phụ thân ta đành phải gác lại mọi công vụ trong tay để quay về phủ.
Dạo gần đây, đất Tịnh Châu liên tục xảy ra thiên tai, ông bị giữ lại trong cung cùng mấy vị đại thần khác để thương nghị đối sách, đã nhiều ngày không được trở về nhà.
Sau khi ông vừa về phủ, Phó Giới liền chặn đường ta lại, ánh mắt trống rỗng như tro tàn.
Hắn nhìn Ngọc Đường đang đờ đẫn bên cạnh, giọng đầy mỉa mai, siết chặt nắm đấm, hỏi ta:
“Ngươi đã biết mình là Thái tử phi từ sớm rồi đúng không?
“Ngươi cố tình để con ngốc kia tưởng rằng là nàng ta, để ta có thể nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, đúng không?
“Ngọc Vu, tâm cơ của ngươi sâu đến mức khiến người ta rùng mình.”
Ta điềm nhiên chấp nhận.
“Vẫn còn kém xa ngươi — kẻ vong ân bội nghĩa, không bằng cầm thú.
“Còn về nàng ta…”
Ta nhướng mày, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi không phải… yêu nàng ta lắm sao?”
Lúc này Ngọc Đường mới ngẩng đầu lên.
Nàng ta sợ hãi nhìn ta, muốn chất vấn nhưng lại chẳng thể nói nổi một câu.
Ta khẽ vuốt ve chiếc ngọc như ý trong tay, lạnh nhạt lên tiếng:
“Dẫn nàng ta đi đi.”
“Tô di nương… hôm nay sống không qua khỏi đâu.”
Nỗi sợ hãi trong mắt Ngọc Đường nhanh chóng lan rộng.
Nàng ta lảo đảo bò dậy từ mặt đất, vừa khóc vừa chạy về phía viện của Tô di nương, vấp ngã liên tục, dáng vẻ chẳng khác gì một kẻ điên loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta không gả! Ta không gả cho hắn! Dù c.h.ế.t ta cũng không gả!”
Ánh mắt Phó Giới thoáng qua một tia tàn nhẫn.
Ta thờ ơ nói:
“Kiếp trước, ngươi đã ép ta gả cho ngươi như thế nào?”
“Vậy thì kiếp này, cứ dùng lại cách cũ đi. Chỉ cần đổi người, hiệu quả vẫn y như vậy, không phải sao?”
Phó Giới rời phủ Tể tướng, quay trở về nhà họ Phó.
Hôn sự giữa Phó gia và phủ Tể tướng đã được Hoàng thượng chính thức gật đầu chấp thuận.
Ngọc Đường — muốn gả cũng phải gả, không muốn gả… cũng phải gả.
12
Tô di nương sống lâu hơn Ngọc Đường, đương nhiên không phải hạng dễ dọa dẫm.
Bà ta quanh năm sống kín đáo, lại biết chăm sóc bản thân rất tốt.
Dù đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn có vẻ quyến rũ mê người.
Khó trách, năm xưa phụ thân ta tình nguyện bỏ chính thê, cũng quyết nạp bà ta vào cửa.
Tô di nương vừa gắp thức ăn cho phụ thân ta, vừa giả vờ lơ đãng hỏi:
“Sao lại đổi thành nhị tiểu thư gả cho Phó công tử thế?”
Bà ta đánh cược rằng chuyện năm xưa người c.h.ế.t đã không còn đối chứng.
Bà ta cho rằng ta không có chứng cứ.
Vì vậy, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Phụ thân ta vừa định mở miệng trả lời, thì mẫu thân ta đã giận dữ ném thẳng đôi đũa trong tay vào mặt bà ta.
Dầu ớt còn dính trên đũa b.ắ.n thẳng vào mắt Tô di nương.
Bà ta hét lên một tiếng chói tai, ôm lấy mắt lảo đảo lùi về sau, ta thuận tay đưa chân ra vấp nhẹ một cái.
Bà ta ngã sấp thẳng lên bàn, toàn bộ mâm cơm bị hất tung — đổ vỡ, văng tung tóe.
Chiếc váy mà bà ta chọn kỹ lưỡng đầy vết dầu mỡ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tóc tai cũng bị dính đầy cơm canh, một cảnh tượng hỗn độn vô cùng.