Trở Về Để Báo Thù

Chương 6



Hắn nghe thấy tiếng bước chân, vui mừng reo lên:

 

“Ngọc Đường, cuối cùng nàng cũng đến rồi.”

 

Ta mỉm cười, bước ra để lộ gương mặt mình.

 

“Là ta đây, Ngọc Đường của ngươi không cần ngươi nữa rồi.”

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Muội ấy sắp trở thành Thái tử phi, bận rộn lắm, đang ra ngoài xã giao với các tiểu thư quý tộc kìa.”

 

Phó Giới cười lạnh:

 

“Không thể nào. Hoàng thượng luôn kiêng kỵ kết bè kết phái, từ lâu đã không ưa chuyện phụ thân ngươi thân thiết với Thái tử. Làm sao có thể để nữ nhi nhà họ Ngọc làm Thái tử phi chứ?

 

“Cho dù trọng sinh mang đến biến số, thì cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như thế.”

 

Ta vừa phe phẩy quạt tròn trong tay, vừa thở dài:

 

“Ngươi không tin thì ta cũng chẳng biết phải làm sao.

 

“Ngọc Đường chẳng phải đã lâu rồi không đến nữa sao? Thái y nói ngươi đã có thể xuống giường đi lại rồi đấy, hay là tự mình ra ngoài hỏi mấy đồng liêu một chút?

 

“Ta lừa ngươi thì được lợi gì?”

 

Phó Giới thoáng chốc hoảng hốt, nhưng lại lập tức cắt lời ta, cố chấp nói:

 

“Ta không tin. Ngươi đừng hòng ly gián ta với Ngọc Đường!

 

“Ngươi chỉ là ghen tị vì ta thích Ngọc Đường mà không thích ngươi!”

 

Ta khẽ “ồ” một tiếng, cố nhịn cười không bật thành tiếng.

 

“Vậy thì đi hỏi đi, Phó Giới.”

 

“Sao cứ phải tự lừa mình dối người vậy?”

 

“Ngươi còn tưởng trên đời này thật sự có người yêu một tên nghèo kiết xác như ngươi sao?”

 

“Không có nước thì ít ra còn có nước tiểu chứ.”

 

Phó Giới tức đến đỏ cả mắt, vơ lấy chiếc gối ném về phía ta, nhưng ta dễ dàng né được.

 

Ta xắn tay áo lên, vung tay cho hắn hai bạt tai, đánh đến mức m.á.u mũi hắn chảy ròng ròng, đến mắng ta cũng không thốt nổi lời nào.

 

Ta xoa cổ tay, thần sắc nhẹ nhàng, sảng khoái rời đi.

 

Sướng thật!

 

Chẳng mấy ngày sau, Phó Giới và Ngọc Đường cãi nhau trong biệt viện phía ngoài.

 

Phó Giới chân tập tễnh, cố đuổi theo Ngọc Đường.

 

Khi nhìn thấy nàng trang điểm rực rỡ xinh đẹp, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, giọng trở nên vội vã:

 

“Muội đi đâu vậy? Dạo này sao không đến thăm ta?”

 

Ban đầu Ngọc Đường còn ứng phó qua loa vài câu.

 

Nhưng thấy Phó Giới cứ níu lấy không cho nàng ta đi.

 

Nàng sắp trễ giờ dự yến tiệc, không khỏi bực bội.

 

Liền đẩy hắn ngã thẳng xuống đất.

 

“Ngươi phiền quá rồi đấy, chẳng phải sắp làm tỷ phu của ta rồi sao?

 

“Ngươi có biết ngày mai là yến tiệc chọn Thái tử phi ở Đông Cung không? Người được chọn chính là ta đó!”

 

Ngọc Đường xách váy lên, định bước ra ngoài, nhưng Phó Giới lại siết chặt lấy vạt áo nàng.

 

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

 

“Yến Cảnh không có Thái tử phi, hắn không có Thái tử phi!”

 

Ngọc Đường giận dữ đá thẳng vào cổ tay hắn, thấy chưa hả giận lại đá thêm hai cú thật mạnh.

 

“Ngươi đang nguyền rủa ta sao! Một tên nghèo hèn như ngươi mà cũng dám rủa ta?!

 

“Nếu không phải ngươi là tỷ phu tương lai của ta, với loại rác rưởi như ngươi, ta khinh!

 

“Cả đời này ngươi cũng không có tư cách để nói chuyện với ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nói rồi, Ngọc Đường kiêu căng ngạo mạn rời đi, để lại Phó Giới một mình nằm nhục nhã trên mặt đất.

 

Hắn đổ gục xuống, nước mắt trào ra trong cơn tức giận.

 

“Tiện nhân! Tiện nhân!”

 

Khóe mắt hắn bất chợt liếc thấy ta đang đứng dưới mái cổng trổ hoa, liền hét lớn:

 

“Ngươi vừa lòng rồi phải không? Ngươi thấy hả dạ lắm phải không?!”

 

Ta xoay người bỏ đi.

 

Thế nhưng hắn lại tập tễnh đuổi theo, siết lấy tay ta, hoảng loạn, nghẹn ngào nói:

 

“Ngọc Vu, đúng như nàng mong muốn, ta đã nhìn rõ bộ mặt thật của Ngọc Đường rồi.”

 

“Ta cũng hiểu rồi, hai kiếp làm người, từ đầu đến cuối chỉ có nàng là thật lòng vì ta, vì nhà họ Phó.”

 

Hắn hít sâu một hơi, lấy chiếc vòng ngọc tổ truyền của nhà họ Phó đeo vào tay ta.

 

“A Vu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.

 

“Kẻ quay đầu là người quý báu.

 

“Sau này, ta sẽ để nàng trở thành Thừa tướng phu nhân duy nhất.”

 

Ta khẽ lắc cổ tay, chiếc vòng ngọc màu xanh biếc khẽ đong đưa.

 

Kiếp trước, vào ngày ta xuất giá.

 

Chính chiếc vòng này, hắn lại tặng cho Ngọc Đường như một món quà gặp mặt của tỷ phu dành cho muội muội.

 

Ta suýt bật cười thành tiếng.

 

Nhìn hắn nhếch nhác tơi tả thế kia.

 

Ta đè nén sự khinh miệt trong lòng, gật đầu một cái.

 

Hắn xúc động nói:

 

“Đợi ta khỏi hẳn vết thương, ta sẽ cưới nàng.”

 

Ta mỉm cười đầy ẩn ý.

 

“Được thôi.”

 

11

 

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Đường đã dậy từ rất sớm để trang điểm thật lộng lẫy.

 

Nàng rời phủ trước ta một bước.

 

Còn ta đến sau một chút — vì ta dẫn theo cả Phó Giới đến.

 

Tại hiện trường, ngoài các thiếu nữ chưa xuất giá trong kinh thành ngồi ngay ngắn theo thứ tự.

 

Một bên khác còn có rất nhiều sĩ tử đến chỉ để xem náo nhiệt.

 

Phó Giới ngồi ở rìa, lạnh lùng nhìn Ngọc Đường dung mạo như hoa, ánh mắt ngập tràn thù hận.

 

Sau khi bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu xong,

 

Yến Cảnh cầm như ý – vật tượng trưng cho ngôi vị Thái tử phi – từng bước, từng bước đi về phía ta.

 

 

Ngọc Đường đứng bên cạnh ta, ngón tay đã run rẩy không ngừng.

 

“Nếu quả nhiên điện hạ chọn muội…”

 

Ta sẽ trở thành Thái tử phi.

 

Nàng kích động thì thầm bên tai ta:

 

“Hôm nay trở đi, muội sẽ có chỗ dựa, có người chống lưng, muội sẽ không còn phải sợ hãi gì nữa, tỷ tỷ à.”

 

Ta lạnh nhạt đáp lời, không chút báo trước:

 

“Sợ gì? Sợ người khác biết muội là con gái ruột của Tô di nương sao?”

 

Đôi mắt nàng lập tức trợn to, sắc mặt tái nhợt như giấy vàng mã, thân thể lảo đảo, ánh mắt hoảng hốt nhìn ta, toàn thân cứng đờ lại ngay tức thì.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com