“Là ta đây, Ngọc Đường của ngươi không cần ngươi nữa rồi.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Muội ấy sắp trở thành Thái tử phi, bận rộn lắm, đang ra ngoài xã giao với các tiểu thư quý tộc kìa.”
Phó Giới cười lạnh:
“Không thể nào. Hoàng thượng luôn kiêng kỵ kết bè kết phái, từ lâu đã không ưa chuyện phụ thân ngươi thân thiết với Thái tử. Làm sao có thể để nữ nhi nhà họ Ngọc làm Thái tử phi chứ?
“Cho dù trọng sinh mang đến biến số, thì cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như thế.”
Ta vừa phe phẩy quạt tròn trong tay, vừa thở dài:
“Ngươi không tin thì ta cũng chẳng biết phải làm sao.
“Ngọc Đường chẳng phải đã lâu rồi không đến nữa sao? Thái y nói ngươi đã có thể xuống giường đi lại rồi đấy, hay là tự mình ra ngoài hỏi mấy đồng liêu một chút?
“Ta lừa ngươi thì được lợi gì?”
Phó Giới thoáng chốc hoảng hốt, nhưng lại lập tức cắt lời ta, cố chấp nói:
“Ta không tin. Ngươi đừng hòng ly gián ta với Ngọc Đường!
“Ngươi chỉ là ghen tị vì ta thích Ngọc Đường mà không thích ngươi!”
Ta khẽ “ồ” một tiếng, cố nhịn cười không bật thành tiếng.
“Vậy thì đi hỏi đi, Phó Giới.”
“Sao cứ phải tự lừa mình dối người vậy?”
“Ngươi còn tưởng trên đời này thật sự có người yêu một tên nghèo kiết xác như ngươi sao?”
“Không có nước thì ít ra còn có nước tiểu chứ.”
Phó Giới tức đến đỏ cả mắt, vơ lấy chiếc gối ném về phía ta, nhưng ta dễ dàng né được.
Ta xắn tay áo lên, vung tay cho hắn hai bạt tai, đánh đến mức m.á.u mũi hắn chảy ròng ròng, đến mắng ta cũng không thốt nổi lời nào.