Trở Về Để Báo Thù
13
Tô di nương đã bị đánh sống đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Phụ thân ta sau khi biết được toàn bộ sự thật, giận đến mức thổ huyết.
Con trai — không, phải nói là cháu trai của bà ta — Ngọc Thành đến cầu xin tha thứ, suýt nữa bị phụ thân ta bóp chết.
Chính ta đã cản lại.
Ta chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Đánh c.h.ế.t là được rồi, cần gì bẩn tay chứ.”
Chỉ sau một đêm, hai mạng người đã mất.
Ta muốn Ngọc Đường phải tận mắt chứng kiến.
Phải nhìn thấy cái kết của chính mình trong tương lai không xa.
Chết ư? Quá dễ dàng cho nàng ta rồi.
Chỉ có sống không bằng c.h.ế.t mới có thể xua tan mối hận trong lòng ta.
Quả nhiên, phụ thân không hề trừng phạt Ngọc Đường.
Mẫu thân thì mềm lòng, hơn nữa bà không có ký ức tiền kiếp, lại chẳng tin vào chuyện quỷ thần.
Thế nên… tất cả đều như ta dự đoán.
Bà đã nuôi dưỡng Ngọc Đường bao năm, dẫu sao cũng có tình cảm.
Vì thế, khi Ngọc Đường khóc lóc nói rằng không muốn gả cho Phó Giới, mẫu thân lại lặp lại đúng những lời của kiếp trước:
“Cho họ ít bạc không được sao? Hà tất phải hủy hoại con gái ruột của mình.”
Phụ thân ta giận dữ quát:
“Lòng dạ nữ nhân! Ngay cả Hoàng thượng cũng đã biết chuyện, nó có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở phủ họ Phó!”
Ngọc Đường vật vã tìm đường tự tử, gào khóc làm loạn.
Phụ thân ta đau đầu đến muốn nổ tung, lại còn hàng đống công vụ chưa giải quyết.
Ông trốn luôn trong cung, không muốn quay về phủ.
Nhưng người bà bà tương lai của ta ở kiếp trước — mẫu thân của Phó Giới — lại không chịu buông tha ông.
Kiếp trước, bà ta là người quỳ trước cổng phủ Tể tướng.
Còn kiếp này, bà ta quỳ thẳng trước cổng hoàng cung.
Phụ thân ta tức đến choáng váng.
Lập tức thúc đẩy hôn sự của Ngọc Đường, nhanh chóng hoàn tất.
Lần này, dù Ngọc Đường có muốn tự vẫn, cũng không thể thay đổi được gì nữa.
Nàng bị trói tay trói chân, cưỡng ép đưa lên kiệu hoa.
Mẫu thân ta thương xót nàng, cuối cùng vẫn chuẩn bị cho nàng một chút của hồi môn.
Ta tức đến mức đau cả đầu.
Yến Cảnh nhẹ nhàng an ủi ta:
“Mẫu thân nàng là một người tốt.”
Ta mệt mỏi vô cùng:
“Người tốt… không nhất định sẽ làm được chuyện tốt. Có lúc ngược lại, còn làm lợi cho người khác mà hại chính mình.”
Ánh mắt ta dừng lại trên gương mặt hồng hào, khỏe mạnh của chàng.
Không khỏi thất thần.
Ở kiếp trước, vào thời điểm này, Yến Cảnh đã bị ám toán, trúng độc do tay chân của Tam hoàng tử ra tay, rơi vào hôn mê, nguy kịch đến tính mạng.
Hoàng thượng lúc ấy mới tổ chức chọn Thái tử phi — là để xung hỉ cho chàng.
Không ngờ chưa kịp cử hành hôn lễ, Yến Cảnh đã tỉnh lại.
Cuộc hôn sự năm đó, liền tan vào hư vô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yến Cảnh ở kiếp trước đã nhận vị cô nương kia làm nghĩa muội, đích thân chọn phò mã cho nàng rồi gả đi.
Nhưng kiếp này, không hiểu vì sao… mọi thứ lại âm thầm thay đổi.
Và tất cả những đổi thay ấy, lại đều nghiêng về phía ta.
14
Hôn sự giữa ta và Yến Cảnh được định vào đầu năm sau.
Ngày Phó Giới đưa Ngọc Đường về mẫu gia làm lễ hồi môn, lại đúng lúc — thật trùng hợp — Yến Cảnh tới phủ Tể tướng đưa sính lễ.
Từng rương từng rương sính lễ xếp kín cả sân.
Sân không đủ chỗ, phải bày ra tận bên ngoài.
Mười dặm hồng trang cũng chẳng quá lời.
Sắc mặt Phó Giới vô cùng khó coi, u ám đến cực điểm.
Ngọc Đường không kìm được, liên tục ngước nhìn, ánh mắt lấp đầy khát khao và ghen tị.
Chỉ mới ba ngày, nàng ta đã tiều tụy đến mức không nhận ra, ánh mắt nhìn Phó Giới mang theo nỗi sợ rõ rệt.
Yến Cảnh lại lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, đích thân đưa cho ta.
Bên trong là một bộ trang sức đỏ rực bằng san hô đỏ: trâm cài, khuyên tai, chuỗi ngọc đeo cổ, và vòng tay — tất cả đều đồng bộ.
Ánh sáng từ bộ trang sức tỏa ra rực rỡ khắp phòng, lấp lánh đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Những người chứng kiến đều không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Ta không kìm được, vành mắt đỏ hoe.
Bởi vì… đây là di vật của mẫu hậu chàng.
Kiếp trước, sau khi ta chết, linh hồn không thể an nghỉ.
Mỗi lần ta âm thầm đến bên chàng, luôn thấy chàng mở chiếc hộp này ra, lặng lẽ nhớ mẫu thân.
Chừng đó đủ để hiểu — bộ đồ này đối với chàng quan trọng biết nhường nào.
Chỉ riêng việc Yến Cảnh sẵn sàng lấy nó ra tặng ta, lòng ta đã đủ ấm áp, đủ cảm động.
“Đây là thứ rất quan trọng với chàng, thiếp không thể nhận.”
Yến Cảnh khẽ đóng hộp lại, đặt vào tay ta, ánh mắt chứa đầy ý cười dịu dàng:
“Không sao. Mẫu hậu nếu linh thiêng nơi chín suối, hẳn sẽ rất vui khi biết vật cũ của bà có được chủ nhân mới, không còn bị bụi bặm phủ lấp.”
“Và càng nên vui mừng hơn nữa… vì ta cũng đã tìm được người mình yêu.”
Câu nói ấy như tiếng sấm vang giữa trời quang, khiến ta như bị sét đánh ngang tai, đứng lặng không thốt nên lời.
Phó Giới siết chặt chén trà trong tay, “rắc” một tiếng, chén vỡ tan, m.á.u tươi chảy đầm đìa.
“Trượt tay thôi.”
“Khoan đã.” Ta gọi hắn lại, rồi lấy chiếc vòng tay từng tượng trưng cho thân phận *Phó gia phụ nhân* trả lại cho hắn.
Màu sắc bình thường, chất ngọc kém cỏi.
Dưới ánh sáng rực rỡ của cả sân phủ đầy sính lễ quý giá, nó chỉ càng thêm thảm hại, xấu xí.
Phó Giới không đỡ lấy được.
Chiếc vòng rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Yến Cảnh nhàn nhạt nói:
“Phó công tử, từ đống sính lễ này cứ chọn lấy một món mà mang đi, xem như cô gia thay vị hôn thê của mình gửi lời xin lỗi.”
Phó Giới mắt đỏ ngầu.
“Không cần.”
Ngọc Đường theo hắn vào phòng bên để băng bó vết thương.
Bóng lưng nam nhân ấy đầy hoảng loạn, bước chân rối loạn, mất hết phong độ.
Chẳng khác nào một kẻ… thua trận hoàn toàn.
Không còn chút phong độ tiêu sái năm xưa.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com