Trăng Sáng Ngày Lại Ngày

Chương 7



Hôm ấy, Bùi Trưng từ bên ngoài trở về, ta đang tựa vào hành lang ngắm trời.

Bùi Trưng thấy ta, trong mắt thoáng hiện vài phần ý cười.

"Hôm nay trông sắc mặt nàng tốt hơn nhiều rồi."

Ta thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Bùi Trưng.

"Cũng không thể cứ nằm mãi trên giường."

Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, ta đáp lời hắn.

Bùi Trưng có chút vui mừng, mấy bước tiến lên đỡ lấy ta.

"Nguyệt Tú, không còn giận ta nữa sao?"

Ta nửa hờn nửa giận liếc hắn một cái.

"Giận dỗi chỉ làm hại bản thân ta thôi."

Bùi Trưng mừng rỡ quá đỗi, ôm chặt ta vào lòng.

"Nguyệt Tú, nàng hiểu cho ta là tốt rồi."

Sau lưng hắn, một con chim cút tuyết trắng nhanh chóng sượt qua bầu trời.

Khi Bùi Trưng giơ tay nhấc tay áo, một mùi hương thanh khiết ngọt ngào thoang thoảng, là hương xông quần áo mà Liễu Triêu Triêu thường dùng.

Trong lòng ta ghét bỏ, nhưng trên mặt không lộ ra nửa phần.

Thẳng đến khi dỗ dành Bùi Trưng uống thêm vài chén rượu vào buổi tối.

Sau khi dùng bữa tối xong, Bùi Trưng có chút do dự.

Thường ngày giờ này hắn phải đến Trúc Viện, hôm nay ta và hắn hòa nhã như chưa từng có hiềm khích, lại khiến hắn có chút khó mở lời.

Ta nhìn hắn một cái, mỉm cười.

"Sao vậy, còn không đi bên kia, đợi ta giữ phu quân lại sao?"

Bùi Trưng quan sát vẻ mặt ta, thấy ta không phải giả, mới yên tâm.

Hắn lại ôm ta vào lòng, thở dài: "Nguyệt Tú, đợi con của Triêu Triêu sinh ra, ta nhất định sẽ từ từ giải thích với nàng."

Ta khẽ đáp một tiếng, ngón tay nghịch chiếc khuy áo choàng của Bùi Trưng.

Mỗi bước mỗi xa

Dường như mang theo vô vàn tình ý quyến luyến.

Một lát sau, ta kiễng chân ôm lấy cổ Bùi Trưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đôi môi đã thoa son nhẹ nhàng lướt qua cổ áo hắn.

"Phu quân, ta đợi chàng ngày mai lại đến."

---

Ngày hôm sau, Bùi Trưng không đến.

Liên tiếp mấy ngày, Bùi Trưng đều không đặt chân đến Lan Viện.

Ngược lại, cuối cùng lại đợi được Liễu Triêu Triêu.

Khi nàng ta đến, ta đang ngồi bên cửa sổ may một đôi hài đầu hổ.

"Thảo nào cuối năm rồi không thấy muội muội đâu, phu quân còn dỗ ta nói là đưa người về thôn trang ở quê dưỡng bệnh, hóa ra là diễn trò kim ốc tàng kiều."

Ánh mắt Liễu Triêu Triêu lướt qua bụng ta hơi nhô lên, ánh mắt trầm xuống.

Chiếc khăn tay trong tay nàng ta bị vò nát rồi lại vuốt thẳng, giận dữ thốt ra ba chữ.

"Hồ mị tử!"

Ta nhẹ nhàng tựa lưng vào giường, dưới tay áo lộ ra một đoạn vòng vàng.

Sắc mặt Liễu Triêu Triêu hơi đổi, nắm chặt lấy cổ tay ta.

"Đây là từ đâu ra?" Giọng nàng ta sắc bén, "Ngươi dám trộm đồ của ta?"

Ta thờ ơ cười nhạt.

"Xem ra ngươi thật sự không nhớ rồi. Chiếc vòng này vốn là một đôi, khi xưa ngươi thành thân, Bùi lão phu nhân đã cho ngươi một chiếc vòng long văn hoa hiên, còn chiếc này của ta, lại còn là vòng phượng đó."

Bà mẫu có một đôi vòng vàng long phượng gia truyền.

Khi xưa ta và Bùi Trưng thành hôn, bà ấy đã cho ta một chiếc vòng phượng, nói đây là cho con dâu của Bùi gia.

Mà Liễu Triêu Triêu giờ đây mất trí nhớ, coi Bùi Trưng là Bùi Trí, cũng chỉ nghĩ Bùi gia chỉ có một người con trai là Bùi Trí.

Giờ đây chiếc vòng tượng trưng cho thân phận con dâu lại có một chiếc ở trong tay ta, điều này sao không khiến nàng ta nghĩ nhiêu được.

Ta cười sâu xa.

"Ngươi cho rằng Bùi lang coi ta là thiếp thất, nào biết, nửa đêm không người thì thầm, hắn còn nói muốn nâng ta lên làm bình thê đó."

Liễu Triêu Triêu ôm đầu, có chút đau khổ lẩm bẩm.

"Không thể nào, phu quân đã hứa với ta, sẽ không thay lòng đổi dạ!"

"Vậy sao." Ta nhàn nhạt nói, "Cũng không biết, con của ta và ngươi sinh ra, hắn sẽ thương yêu ai hơn đây."

Ta nghiêng người tới gần, từng bước dụ dỗ: "Ngươi không tò mò, trong lòng hắn, rốt cuộc để ý ai hơn sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com