Bùi Trưng đỡ ta lên giường, lại vô cùng cẩn thận đắp chăn cho ta.
Hệt như một phu tế ân cần chu đáo.
Ta nhìn Bùi Trưng.
"Ngươi muốn giam lỏng ta?"
Bùi Trưng vén những sợi tóc trên trán ta ra, ánh mắt dịu dàng.
"Ta và nàng là hôn ước do quan gia ban, đại diện cho mối liên hôn giữa cựu thần và tân quý, quan gia sẽ không dễ dàng đồng ý cho hòa ly. Nếu cứ để nàng làm loạn, sẽ không tốt cho cả hai nhà Bùi - Thẩm."
Hắn cười cười.
"Nàng yên tâm, mẫu thân đã vào cung thỉnh an hoàng hậu nương nương, quan gia biết đứa bé trong bụng Triêu Triêu là di phúc tử của đại ca, tự nhiên cũng hy vọng đứa bé có thể bình an chào đời, coi như toàn vẹn đạo trung nghĩa của Bùi gia ta.
"Có sự thừa nhận của quan gia, những ngày này nàng cứ an tâm ở nhà, sẽ không có ai đến quấy rầy nàng."
Ta khép mắt lại.
Khuôn mặt mà ta từng một lòng yêu thương này, bỗng khiến ta cảm thấy một trận buồn nôn.
Ta không nhịn được nữa, liền nôn ra.
---
Lan Viện bị người người canh giữ nghiêm ngặt.
Tiểu Huỳnh không biết bị đưa đi đâu, người hầu cận bên cạnh ta, lại biến thành một bà tử vừa điếc vừa câm.
Bùi Trưng lại trở thành vị phu tế tốt vạn người khó tìm, ân cần tỉ mỉ.
Cái thai này của ta đến không đúng lúc.
Sau khi gả cho Bùi Trưng, ta đã vô số đêm ngày mong chờ có thể có một đứa con với hắn.
Nhưng giờ phút này, ta chỉ ước nó chưa từng đến.
Bùi Trưng lại dường như vô cùng vui mừng.
Hắn sẽ viết ra những chữ mang ý nghĩa tốt lành, cẩn thận chọn tên cho con.
"Nguyệt Tú, ta thật sự rất vui."
Hắn hoàn toàn là vẻ mặt vui vẻ mãn nguyện, "Ta sắp làm phụ thân rồi."
Ta không nhịn được cười lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bùi Trưng, lúc nào ngươi cũng đốt thứ hương nhuyễn cân tán đó, không sợ hại đến con sao, còn giả vờ giả vịt, làm ra vẻ một từ phụ, thật chỉ khiến người ta buồn nôn."
"Nguyệt Tú, nàng yên tâm, thứ thuốc bột kia không có độc." Bùi Trưng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta, ánh mắt dịu dàng, "Nàng biết vì sao ta phải dùng nhuyễn cân tán mà, ta sợ nàng làm tổn thương bản thân, cũng sợ nàng rời bỏ ta."
Ta đẩy tay hắn ra, quay đầu vào phía trong giường.
"Đứa bé này sẽ không giữ lại đâu."
Dường như rất lâu sau, Bùi Trưng mới khẽ đáp một câu.
"Nàng đã nói rồi, sẽ đích thân dạy con chúng ta cưỡi ngựa, b.ắ.n cung."
Hồi lâu không nói, ta chỉ coi như không nghe thấy.
Bùi Trưng không biết ngồi bao lâu nữa, mới đứng dậy rời đi.
---
Tất cả đồ ăn thức uống, vật dụng đưa vào Lan Viện đều là những thứ thượng hạng.
Bùi Trưng sẽ đích thân đút thuốc, bón canh cho ta, dù có vài lần ta không nhịn được nôn hết lên người hắn.
Hắn cũng không hề tỏ vẻ ghê tởm.
Ta không nói chuyện với hắn.
Phần lớn thời gian, là hắn nói với ta.
Kể những chuyện thú vị bên ngoài, hoặc đọc những cuốn thoại bản dân gian.
Thường xuyên, có gã sai vặt ở bên ngoài gọi hắn.
Ta liền biết, hắn lại phải đến Lan Viện dỗ dành Liễu Triêu Triêu.
Sau một thời gian giam lỏng ta như vậy, Bùi Trưng thấy ta không còn làm ầm ĩ với hắn nữa, dần dần cũng giảm bớt lượng nhuyễn cân tán.
Sau mấy trận tuyết rơi vào đông chí, chớp mắt đã sang xuân.
Bà mẫu có lẽ cảm thấy áy náy, đã đến Lan Viện một chuyến.
"Nguyệt Tú, con và Triêu Triêu đều là con dâu của ta. Giờ lại đều có thai, chỉ là Trí Nhi ra đi sớm, nếu Triêu Triêu có sơ suất gì với cái thai này, thì sau này ta còn mặt mũi nào xuống gặp liệt tổ liệt tông Bùi gia và Trí Nhi?"
Bà ta nắm lấy tay ta.
"Ta biết trong lòng con có oán hận, nhưng ta nhìn rõ, trong lòng Trưng Nhi có con."
Trước khi rời đi, bà ta đưa cho ta khế đất của mấy trang viên và cửa hàng, coi như là bồi thường cho ta.
Mỗi bước mỗi xa
"Đây là đồ cưới năm xưa của ta, không thuộc về gia sản Bùi gia. Con giữ kỹ lấy, để phòng thân."