Liễu Triêu Triêu liên tiếp gặp mấy cơn ác mộng, luôn cảm thấy thân người khó chịu.
Rất nhanh lại thấy m.á.u đỏ.
Các đại phu có chút danh tiếng ở kinh thành đều được mời hết cả đến, ngoài việc kê mấy thang an thai bổ khí, đều không có cách nào khác.
Nhìn Liễu Triêu Triêu ngày càng gầy yếu, vừa vặn có một đạo sĩ du phương đi ngang qua, nói Đại phu nhân trong phủ bị tà ma quấy phá, cần làm một đàn pháp sự để cúng bái.
Bùi Trưng vốn không tin những chuyện này.
Không chịu nổi bà mẫu khóc lóc, sợ cái thai của Liễu Triêu Triêu có mệnh hệ gì, cuối cùng cũng gật đầu.
Đạo sĩ kia làm phép một hồi với Liễu Triêu Triêu, bấm đốt ngón tay tính toán, lại nói không ổn.
Bà mẫu vội hỏi không ổn như thế nào.
Đạo sĩ nói, thai này của phu nhân, chủ tinh Sâm Tú Thất, hào quang rực rỡ, mệnh cách cực kỳ quý trọng.
"Chỉ là..."
Đạo sĩ lắc đầu thở dài.
"Ngoài vị phu nhân này ra, trong phủ quý có còn nữ tử nào có thai không?"
Liễu Triêu Triêu che miệng khẽ ho, giọng yếu ớt nói: "Hậu viện còn một phòng thiếp thất có thai."
"Vậy thì đúng rồi." Đạo sĩ nói, "Sao Sâm Tú Thất đối nhau với Đại Hỏa Tinh, Tham Thương không gặp nhau, ý chỉ huynh đệ bất hòa. Nếu mặc kệ, e rằng sẽ tổn thương một trong hai cái thai."
Bà mẫu lại hỏi: "Có cách nào hóa giải không?"
Đạo sĩ nói, thiên tượng thay đổi trong chớp mắt, để tránh xung khắc, tốt nhất nên mời hai vị phu nhân đến nơi có núi có sông tĩnh dưỡng chờ sinh.
Bùi Trưng vốn vẫn không tin.
Không ngờ chỉ qua hai ngày, bên Liễu Triêu Triêu vừa yên ổn được chút, ta lại liên tục gặp ác mộng, bụng quặn đau.
Thế là tin lời đạo sĩ, ngay đêm đó sai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa ta và Liễu Triêu Triêu đến một thôn trang ở ngoài thành.
---
Ta và Liễu Triêu Triêu ngồi riêng hai chiếc xe ngựa, lần lượt rời khỏi Bùi phủ.
Xe ngựa ra khỏi thành, đi đến một khu rừng rậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bỗng từ bên cạnh xông ra hơn mười tên bịt mặt.
Xe ngựa của Liễu Triêu Triêu đi đầu, Bùi Trưng cũng ngồi cùng nàng ta.
Bọn bịt mặt kia lại không nhắm vào tiền tài, chỉ cướp ta và Liễu Triêu Triêu.
"Vị đại nhân này, mấy huynh đệ bọn ta chỉ vì cầu tài mà đến. Chỉ là thấy đại nhân khí phái hơn người, liền biết chắc là con nhà quyền quý, nếu thả hết các người đi, e rằng chẳng bao lâu sẽ có quan binh đuổi tới."
Tên bịt mặt bên cạnh ta kề d.a.o vào cổ ta.
"Hai vị phu nhân này đều ăn mặc quý phái, xem ra đều là người đại nhân yêu mến. Chi bằng để lại một vị cho mấy huynh đệ bọn ta trấn giữ, đợi đến nơi an toàn tự khắc sẽ thả người đi."
Mỗi bước mỗi xa
Ánh mắt Bùi Trưng trầm xuống.
"Các ngươi thả bọn ta đi, ta tuyệt đối không báo quan. Quân tử nhất ngôn, định đương trọng hứa."
Tên bịt mặt lại cười.
"Đại nhân, bọn ta làm nghề toàn là l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao. Cái kiểu trọng tín thủ hứa văn vẻ của các người đọc sách, đối với bọn ta chẳng có tác dụng gì."
Hắn lại đưa d.a.o về phía trước một chút.
Mặt Liễu Triêu Triêu trắng bệch, ôm bụng gọi một tiếng: "Phu quân."
Bùi Trưng liếc nhìn nàng ta, rồi dời mắt sang ta.
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng não nề nhìn ta.
"Nguyệt Tú," Hắn khó khăn mở lời, "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng..."
Lời còn chưa dứt, biến cố lại đột ngột xảy ra.
Liễu Triêu Triêu bỗng đẩy tên bịt mặt bên cạnh ra, định bỏ chạy.
Tên bịt mặt vung d.a.o đuổi theo.
Bùi Trưng nhanh chân hơn một bước che chở Liễu Triêu Triêu, giữa lúc hai bên giằng co, con d.a.o lại đ.â.m vào bụng ta.
Máu tươi phun trào.
"Nguyệt Tú!"
Bùi Trưng hoảng hốt gọi ta, vẻ mặt hắn kinh hãi, dường như vô cùng sợ hãi.
Gần như đồng thời, Liễu Triêu Triêu kinh hô một tiếng.
Nàng ta bị kinh sợ, dưới hai chân ướt đẫm một mảng.