Trăng Sáng Ngày Lại Ngày

Chương 5



Khi mới vừa thành thân, ta thấy hắn thường ở thư phòng, liền tự mình xuống bếp hầm canh mang đến.

Lại bị Bùi Trưng chặn ở ngoài cửa.

Hắn đứng trên bậc thềm cao cao, nhìn xuống ta.

Nói không thích người khác quấy rầy, bảo ta không có việc gì thì đừng đến thư phòng.

Ta coi như là nguyên tắc mà làm theo, không bao giờ đặt chân đến nữa.

Bức họa mỹ nhân kia, nếu không phải Liễu Triêu Triêu đến mỉa mai ta, có lẽ cả đời này ta cũng không biết được.

Mỗi bước mỗi xa

"Đừng tưởng rằng mình là người bên ngoài phu quân mang về thì cậy sủng mà kiêu. Phu quân chẳng qua là giận dỗi ta, mới nâng đỡ ngươi, chẳng qua cũng chỉ là thứ để giải khuây thôi. Ta và phu quân là phu thê từ thuở niên thiếu, ân ái sâu đậm, trong thư phòng của chàng còn treo cả chân dung của ta nữa cơ đấy."

Giọng điệu của Liễu Triêu Triêu bình thản, giữa đôi mày lại mang theo vẻ kiêu căng của người được sủng ái.

"Ngươi tưởng rằng, vì sao trên cổ tay áo mỗi chiếc trung y của chàng, đều là thêu hoa lê?"

Từ góc độ của Liễu Triêu Triêu, có lẽ nàng ta chỉ muốn ra oai trước mặt thiếp thất một chút.

Mà đối với ta, lại là xé toạc cuộc hôn nhân mà ta tự cho là viên mãn, m.á.u chảy đầm đìa phơi bày trần trụi trước mắt ta.

Thì ra là thế.

Thì ra hắn không phải là người tính tình lạnh lùng, chỉ là người có thể khiến hắn động lòng, không phải là ta.

Thành hôn với Bùi Trưng hai năm, ta hiếu kính bà mẫu, quán xuyến mọi việc trong phủ.

Khi ta còn trẻ cũng giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, một thanh trường thương đỏ rực múa lên nhanh như sao băng.

Ta cũng từng mang theo những mơ mộng của thiếu nữ, trong một lần đi săn mùa thu ở bãi săn đã b.ắ.n c.h.ế.t một con cáo trắng.

Nhưng khi ta mang theo niềm vui và chút mong đợi nhìn về phía Bùi Trưng.

"Phu quân, bộ da cáo trắng này bóng mượt lắm. Chàng vốn sợ lạnh, lát nữa ta sẽ lột da làm cho chàng đôi ống tay áo."

Ánh mắt Bùi Trưng dừng trên con cáo tráng kia.

"Không cần phí tâm, ta không thích." Hắn khẽ nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn, "Nàng là tân phụ của Bùi gia, vẫn nên giữ vẻ đoan trang thì hơn."

Sau lần đó, ta không bao giờ cưỡi ngựa b.ắ.n cung lại nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước khi Liễu Triêu Triêu về kinh, ta và Bùi Trưng đã có một khoảng thời gian cử án tề mi mà sống cùng nhau.

Thậm chí có một khoảng thời gian, ta tưởng rằng Bùi Trưng cũng có chút tình cảm thật lòng với ta.

Giờ xem ra, lại càng thấy ta đáng thương và nực cười.

"Bùi Trưng, khi xưa người trong lòng ngươi gả cho đại ca ngươi, ngươi hèn nhát không dám tranh giành. Giờ đây, đến cả việc thừa nhận với ta, ngươi cũng không dám sao?"

Ý cười của ta gần như cay nghiệt.

"Mang theo cái tâm tư ấy với đại tẩu của mình, còn ngày ngày giả vờ thanh cao không vướng bụi trần, dỗ dành nàng ta từng tiếng từng tiếng gọi ngươi là phu quân—

"Bùi lang quân tuyệt vời không ai sánh bằng, cũng thật ghê tởm."

---

Sắc mặt Bùi Trưng theo lời ta nói dần dần trở nên trắng bệch.

Hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, rồi lại cười nhạt.

"Phu nhân thật là khéo ăn khéo nói, khiến vi phu nhất thời không biết nói gì."

Hắn vén vạt áo, tư thái nhàn nhã ngồi xuống bên cửa sổ, lại hứng thú nghịch chiếc lò xông hương nhỏ trên bàn.

"Đều là chuyện đã qua rồi. Nguyệt Tú, từ khi cưới nàng về, ta thật sự muốn cùng nàng bạc đầu đến già."

Trong mắt hắn lóe lên những tia sáng nhỏ vụn.

"Ta sẽ không xin ý chỉ hòa ly đâu. Đợi con của Triêu Triêu sinh ra, chúng ta sẽ lại như trước kia, được không?"

Nụ cười ôn hòa của hắn, ở trước mắt ta dần trở nên mơ hồ.

Ta một tay chống đỡ lấy mép bàn.

Bùi Trưng tiến lên dìu lấy ta.

Giọng hắn lúc gần lúc xa, tựa như tiếng thở dài.

"Nguyệt Tú, nàng cứ làm ầm ĩ với ta như vậy, không tốt cho Bùi gia, cũng không tốt cho đứa bé trong bụng Triêu Triêu."

Đôi môi hơi lạnh của hắn chạm lên trán ta.

"Nàng cứ nghỉ ngơi ở Lan Viện một thời gian cho tốt, rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com