Vừa tiễn mẫu thân lên xe ngựa, Liễu Triêu Triêu vừa vặn từ bên ngoài trở về.
Nàng ta mặc một thân váy lụa màu ráng chiều, chỉ trang điểm nhẹ nhàng đã là vẻ đẹp khuynh thành.
Trên mái tóc cài một chiếc trâm vàng rực rỡ, là kiểu dáng thịnh hành nhất ở kinh thành.
Đương nhiên không phải là đồ trong khố phòng của phủ, cũng không phải là thứ nàng ta mang từ biên thành trở về.
Ánh mắt Liễu Triêu Triêu lướt qua ta, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.
Quý nữ nhà cao cửa rộng, dù trong lòng không vui vẻ, vẻ mặt ngoài cũng vẫn nhàn nhạt.
"Tâm Hòa, trong nhà của Nguyệt di nương có người đến phủ thăm viếng, đã bẩm báo chưa?"
Mỗi bước mỗi xa
Tỳ nữ thân cận của Liễu Triêu Triêu liếc nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Bẩm phu nhân, chưa ạ."
Ánh mắt Liễu Triêu Triêu lạnh nhạt.
"Dù sao cũng là người từ nơi man hoang đến, đúng là không hiểu quy củ. Tìm người đến Lan Viện dạy dỗ đi."
Tâm Hòa không dám đáp lời, ấp úng cúi đầu.
"Triêu Triêu!"
Ta vừa định mở miệng, Bùi Trưng vội vã chạy đến.
Hắn gần như là lập tức che chở Liễu Triêu Triêu, nhìn ta với vẻ hơi phòng bị.
"Nguyệt Tú, không có việc gì thì về viện của mình trước đi."
---
Ta nhìn Bùi Trưng.
Phu quân của ta, giờ đây lại che chở cho người khác, sợ ta làm ra chuyện gì bất lợi cho nàng ta.
Trong lòng ta rốt cuộc cũng mang theo vài phần cáu kỉnh, xoay người nhìn Liễu Triêu Triêu.
"Nếu ngươi muốn dùng thân phận chủ mẫu để dạy ta quy củ, e là không đủ tư cách đâu."
Bùi Trưng nắm chặt cổ tay ta, trầm giọng nói: "Nguyệt Tú, đủ rồi." Lại dùng giọng điệu cảnh cáo gọi Tiểu Huỳnh: "Đỡ tiểu thư nhà ngươi về Lan Viện."
Từ sau khi gả cho Bùi Trưng, ta biết hắn xuất thân thế gia, nhất định thích người thê tử hiền thục dịu dàng.
Liền luôn cố gắng kiềm chế bản thân, sợ hành động sai sót khiến hắn không vui.
Đến cuối cùng, người hắn một lòng che chở vẫn là người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn dáng vẻ che chở của Bùi Trưng, bỗng nhiên lại không muốn tranh giành nữa.
Chỉ là vừa xoay người đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy giọng của Liễu Triêu Triêu sau lưng.
"Phu quân, chàng xem nàng ta kìa, một thiếp thất mà dám láo xợc như vậy!"
Giọng Bùi Trưng dịu dàng, vừa dỗ dành vừa an ủi.
"Thôi đi, nàng so đo với nàng ấy làm gì." Hắn dường như mang theo chút ý cười, "Triêu Triêu, xem ta mua gì cho nàng đây này? Mận kim ti ở tiệm Trương ký phía tây thành nàng thích nhất đây..."
Ta chợt dừng bước, mắt khép lại.
Bùi Trưng vẫn còn nói: "Nghe Tâm Hòa nói sáng sớm nàng không được ngon miệng, ta đặc biệt dậy sớm xếp hàng mua đấy..."
Ta nhanh chóng vòng trở lại, trước ánh mắt kinh ngạc của Bùi Trưng, giơ tay tát hắn một bạt tai.
Liễu Triêu Triêu thét lên một tiếng, ôm lấy mặt Bùi Trưng.
"Ngươi điên rồi sao? Tâm Hòa, mau kéo nữ nhân điên này xuống, nhốt vào phòng củi!"
Ta lạnh lùng liếc nhìn Tâm Hòa, rồi nhìn Liễu Triêu Triêu và Bùi Trưng.
Từng chữ một.
"Ta điên rồi thì làm sao, nếu ngươi có bản lĩnh, thì bảo phu quân yêu dấu của ngươi, lập tức đuổi ta ra khỏi phủ đi!"
---
Bùi Trưng cuối cùng vẫn đuổi theo ta về Lan Viện.
Hắn không hiểu.
"Sau khi ta thành hôn với nàng ta ngay cả phòng thiếp thất cũng không có, giờ chẳng qua là vì đứa bé trong bụng Triêu Triêu mà diễn kịch một chút, rốt cuộc nàng đang ầm ĩ chuyện gì?"
Đúng vậy, hắn tự xưng là quân tử.
Dù ngày ngày nằm cùng giường, cũng có thể như ngồi trong lòng mà không loạn.
Ta cười rộ lên.
"Bùi Trưng, trước mặt người khác nàng ta gọi ngươi một tiếng phu quân, ngươi đáp lại một tiếng phu nhân. Sau lưng người khác ngươi cũng Triêu Triêu dài Triêu Triêu ngắn, ta lại không hiểu, vì sao đến một tiếng đại tẩu mà ngươi cũng không chịu gọi?
"Tuyết thổi hoa lê, mỹ nhân tựa lan can, bức họa mỹ nhân treo sau bình phong trong thư phòng ngươi kia, mỗi lần ngươi ngắm tranh thương cảm nhớ nhung, cũng không biết có từng nghĩ đến nàng ta là đại tẩu của ngươi hay không?"
Vẻ mặt Bùi Trưng cuối cùng cũng rạn nứt, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ thẹn quá thành giận.
"Thẩm Nguyệt Tú, nàng đã vào thư phòng của ta?"
Ta nhìn thẳng vào hắn, ý cười nhạt nhẽo.
Cười Bùi Trưng giả tạo, cũng cười chính mình đáng thương.