Trạng Nguyên Tiểu Lang Quân

Chương 2



Ta vuốt nhẹ đóa hoa ngự ban, chân thành nở nụ cười:

“Phu quân của ta đúng là lang quân lợi hại nhất thiên hạ. Cái đống chân giò lợn ta chuẩn bị cho chàng không uổng công chút nào!”

 

Sắc mặt Phó Vân Thận lập tức biến đổi, rõ ràng là nhớ lại ác mộng những ngày trước kỳ thi, bị ta ép phải ăn chân giò từng bữa chỉ vì cái điềm lành “Trư bảng đề danh” (ăn chân giò đỗ bảng vàng) lan truyền trong dân gian.

 

Ngay lúc này, một tiếng “Phó lang!” ẻo lả vang lên, cắt đứt dòng hồi ức của hắn.

 

Đường tỷ Giang Thịnh Nhan uyển chuyển bước tới, đôi mắt ngập tình si nhìn Phó Vân Thận, m.ô.n.g thì không khách khí mà hất ta qua một bên.

 

Ta bị đẩy loạng choạng, may mà Tiểu Liên nhanh tay đỡ kịp.

 

Còn chưa kịp lên tiếng, Giang Thịnh Nhan đã xoay người một vòng tại chỗ, rồi ngã xuống đất. Nàng ta ôm đôi tay vừa bị trầy một tí xíu da, nước mắt ngấn lệ mà nghẹn ngào với Phó Vân Thận:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Phó lang, thiếp biết muội muội không cố ý đâu…”

 

Ta cạn lời. Diễn trò vụng về như thế định lừa ai chứ? Đầu có vấn đề à?

 

Thế mà ngay giây tiếp theo, sắc mặt Phó Vân Thận tối sầm lại, bất ngờ túm lấy ta—làm ta hoảng cả hồn.

 

Không lẽ hắn cũng bị gì rồi?

 

Giang Thịnh Nhan lộ vẻ đắc ý, lén liếc nhìn ta một cái, ánh mắt rành rành là:

“Thấy chưa, Phó lang vẫn để tâm đến ta đấy!”

 

Phó Vân Thận kéo ta đi một mạch thật xa, rồi mới chỉ về phía Giang Thịnh Nhan dưới đất, nghiêm giọng dặn dò:

“Nàng tránh xa cái loại người không bình thường đó ra—lỡ nàng ta bị sét đánh, nàng cũng bị vạ lây thì khổ.”

 

Ta: “…”

 

Giang Thịnh Nhan: “…”

 

 

03

 

Ngày đầu tiên Phó Vân Thận đến Hàn Lâm Viện nhậm chức, ta đích thân đưa hắn đến đó. Giang Thịnh Nhan và Trần thị cũng thuê xe ngựa đuổi theo sát gót.

 

Chờ đến khi bóng dáng Phó Vân Thận đi khuất sau cổng viện — quay đầu ba bước không dứt — ta vừa vén váy định quay lại xe thì bị Giang Thịnh Nhan chặn đường.

 

Ta vốn định đi trà lâu gặp quản sự, không rảnh mà dây dưa với nàng ta, lập tức quay người định đi đường khác, ai ngờ bị nàng ta giật lại.

 

Nàng ta liếc xéo ta, hừ mũi đầy khinh thường:

“Giang Vãn Hạc, giờ ngươi đã không còn xứng với Phó lang nữa rồi, hôm nay hãy sớm theo mẫu thân ta về quê, trả Phó lang lại cho ta.”

 

Ta thấy thật nực cười, liếc qua hai mẹ con họ một lượt rồi đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại tỷ, Phó Vân Thận là trượng phu của ta.”

 

Giang Thịnh Nhan lập tức lớn giọng:

“Chẳng lẽ ngươi còn định bám lấy Phó lang không buông?”

 

Ánh mắt nàng ta đầy miệt thị:

“Giang Vãn Hạc, Phó Vân Thận vốn nên là phu quân của ta!

 

“Năm xưa nếu không phải ta nhường Phó lang cho ngươi, thì đời này ngươi làm sao có cơ hội chạm tới một người như chàng?

 

“Có thể ở bên Phó lang bốn năm, đã là phúc phần ngươi tu tám kiếp mới có được! Nay ta đã trở về, ngươi nên trả lại trượng phu của ta rồi!”

 

Một bên, Trần thị cũng lên tiếng với vẻ mặt trách móc:

“Phải đó, Vãn Hạc, nếu không có đại tỷ ngươi nhường cho, làm sao ngươi có thể có ngày hôm nay? Nay cũng đến lúc giải hòa với Vân Thận, nhân tiện đem ruộng đất, cửa hàng, sản nghiệp trả lại cho Nhan nhi, mọi thứ về đúng chủ cũ là phải.”

 

Bà ta còn dịu dàng chìa tay định kéo ta:

“Yên tâm đi, bá mẫu sẽ không để ngươi thiệt thòi, nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt khác.”

 

Ta thật sự bị độ mặt dày của hai mẹ con họ làm cho chấn kinh.

 

Khóe môi khẽ nhếch, ta lạnh nhạt nói:

“Nếu ta nhớ không lầm, năm xưa chính bá mẫu là người ghét bỏ Phó Vân Thận mồ côi, nghèo túng, lại thấy ta là một cô nương mồ côi không chỗ dựa, nhưng có mối hôn sự với nhà họ Tạ mà đại tỷ ngươi cầu còn không được, nên mới ép ta đổi hôn ước.”

 

Ta giơ tay lắc lắc ngón, như đang kiên nhẫn giảng giải:

“Gia sản hiện tại của ta là từng bước một tự tay ta đào lên từ hố đất vàng mà có. Phu quân ta có được ngày hôm nay, cũng là do một tay ta nâng đỡ.”

 

“Nhà họ Tạ vừa sụp, đại tỷ ngươi lập tức bỏ mặc người già yếu bệnh tật trong Tạ gia mà bỏ trốn ra ngoài, vốn đã bị người đời khinh rẻ.

 

“Nếu không vì lời dặn lúc lâm chung của tổ mẫu, mẹ con các ngươi giờ chắc đã trôi dạt nơi đầu đường xó chợ rồi.”

 

Giang Thịnh Nhan trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Thì đã sao! Phó lang vốn dĩ là của ta! Ta khuyên ngươi nên tự xin hưu thư sớm, nếu không, ta sẽ nói chuyện đổi hôn sự năm xưa cho Phó lang biết, chàng nhất định sẽ hưu ngươi!”

 

Ta bước vòng qua nàng ta, đến liếc cũng không buồn liếc:

“Ồ, vậy thì ngươi cứ đi hỏi xem Phó Vân Thận có đồng ý không nhé.”

 

Ta bước lên bậc xe, quay đầu từ trên cao nhìn xuống cặp mẹ con đang tức đến trợn mắt há mồm:

 

“Hiện tại ta cho các ngươi cơm ăn, là nể mặt tổ tiên các ngươi mà giữ lại thể diện. Đừng có không biết xấu hổ.”

 

Ta đúng là quá ngốc—vừa rồi còn định nói lý với hai kẻ đầu óc toàn rác rưởi chỉ để trang trí này.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com