Tắt ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, ta thu dọn xong sổ sách chuẩn bị đi tắm. Khi đi ngang qua phòng ngủ của Phó Vân Thận, chợt nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cãi vã.
Khuya thế này rồi, còn tranh cãi với ai nữa đây?
“Ngươi đừng lại gần!”
Bước chân ta khựng lại — là giọng của Phó Vân Thận.
Ta men đến bên cửa sổ, qua khe cửa mở hé nhìn vào trong. Phó Vân Thận vẫn còn mặc quan bào, ngẩng cao đầu, cả người căng cứng, lưng dán chặt vào tường — đã bị ép đến đường cùng.
Đối diện hắn là Giang Thịnh Nhan, mặc một bộ đồ ngủ mỏng mảnh, yêu kiều yểu điệu. Nàng ta khẽ lắc vai, “vai già nhưng trơn tuột” lộ ra một mảng da trắng nõn, thân hình đầy đặn, mê người đến mức như sắp tràn ra ngoài.
Lông mày ta giật mạnh một cái — ban ngày ta mới buông lời mỉa mai một câu, không ngờ Giang Thịnh Nhan lại là loại hành động ngay, không kìm được mà đã giơ móng vuốt về phía Phó Vân Thận.
Giang Thịnh Nhan cúi đầu định tháo thắt lưng hắn:
“Phó lang, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng...”
Phó Vân Thận trông như không thể tin vào mắt mình, mặt tái mét như sắp ngạt thở. Đột nhiên, chàng móc từ trong người ra một cây trâm vàng, dí vào cổ mình, hét to:
“Ngươi mà bước thêm một bước nữa, ta c.h.ế.t cho ngươi xem!”
Một bộ dạng của liệt phu giữ tiết, thà c.h.ế.t cũng không khuất phục!
Ta: “…”
Giang Thịnh Nhan run tay một cái, vội vàng rụt lại:
“Phó... Phó lang, đừng kích động, cẩn thận làm bản thân bị thương…”
Phó Vân Thận nghiến răng nhắm mắt:
“Ta coi ngươi là đại tỷ, mà ngươi lại dòm ngó thân thể băng thanh ngọc khiết của ta. Nếu tối nay ta bị ngươi hãm hại, sau này bị nương tử chán ghét mà bỏ rơi, ta không còn mặt mũi sống nữa!”
Giang Thịnh Nhan tủi thân khẽ rụt vai trắng muốt:
“Phó lang, ta không tin trong lòng chàng không có một chút tình cảm nào với ta. Ta với chàng vốn nên là phu thê — là Giang Vãn Hạc, ả tiện nhân kia, dùng mưu kế chia rẽ chúng ta…”
Ô hô, nhắc đến ta làm gì?
Ta lập tức đẩy cửa bước vào, khẽ hắng giọng:
“Khuya thế này, tỷ tỷ tìm phu quân muội có việc gì gấp vậy?”
Vừa thấy ta, Phó Vân Thận không biết lấy can đảm từ đâu ra, vung cây trâm trong tay dọa cho Giang Thịnh Nhan liên tục lùi lại. Hắn thừa cơ chạy ào về phía ta, bước qua bậu cửa rồi trốn sau lưng ta.
Sau đó còn lấy thế dựa người, chỉ vào Giang Thịnh Nhan mà uất ức tố cáo:
“Nương tử, nàng ta muốn hại ta!”
Ta: “…”
Ta: “Khụ khụ, ta vừa rồi thấy hết rồi.”
Hắn như đóa hoa nhỏ yếu đuối, bám chặt lấy cánh tay ta:
“Nương tử, ta sợ…”
Ta: Biết là chàng sợ, nhưng chàng có định nhìn lại vóc dáng to như núi của mình xem có đáng để sợ không!?
05
Giang Thịnh Nhan nét mặt vặn vẹo trong chớp mắt, chỉ tay vào ta, nước mắt lưng tròng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ban đầu ta cũng là bị nàng ta ép phải thế thân gả thay!
Chàng vốn dĩ nên là phu quân của ta, là nàng ta chen ngang cướp đoạt, chặt đứt duyên phận giữa chúng ta!”
Phó Vân Thận trợn trắng mắt:
“Ý ngươi là, ban đầu nương tử ta có mắt tinh đời, nhìn ra được tên thư sinh nghèo rớt mồng tơi như ta sau này sẽ công thành danh toại…
Cho nên mới dám từ hôn với nhà quyền quý như Tạ phủ, ép ngươi đổi hôn sự với nàng?
Ta dù gì cũng là trạng nguyên được thánh thượng đích thân ngự bút chỉ định đó, ngươi đừng hòng lừa ta!”
“Chắc chắn là ngươi đã nói dối Phó lang, làm đảo lộn đúng sai!”
“Này Phó lang, chàng phải tin thiếp!”
Nàng ta vừa gào lên vừa xốc màn áo định lao tới, nhưng không nhìn đường, vấp bậu cửa ngã thẳng ra đất, tư thế ngã còn y như hành lễ với hai ta.
Ngồi nghiêng dưới đất, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên:
“Phó lang, nếu chàng không thể hưu thê, thiếp cũng nguyện làm thiếp thất của chàng…”
Nàng ta hoàn toàn không hay biết, một nửa gương mặt thì trông đáng thương, còn nửa kia dính đầy tro bụi.
Thấy Phó Vân Thận mãi không buồn đỡ mình dậy, nàng lại cố làm nũng, yếu ớt đưa tay về phía hắn:
“Phó lang…”
Trán Phó Vân Thận gân xanh giật liên hồi, nép sau lưng ta, bắt đầu xả nguyên một tràng mắng chửi không lưu tình:
“Đừng gọi nữa, xúi quẩy!
Một miệng một câu Phó lang, ai cho ngươi gọi?
Bị thương thì tìm đại phu, gọi ta làm gì, ta đâu phải thầy thuốc!
Mau đi đi, vết thương cỏn con đó, không trị thì cũng tự lành rồi!”
Giang Thịnh Nhan mắt trợn trắng, tức đến ngất xỉu.
Phó Vân Thận hung hăng:
“Nương tử, hay là ta với nàng đem nàng ta đi chôn luôn cho xong!”
Người đang nằm dưới đất “soạt” một tiếng ngồi bật dậy:
“Thiếp tỉnh rồi!”
Ta, từ đầu đến cuối đứng bên xem trò vui, không chen được một câu nào:
“...Giải tán được rồi.”
Trước khi đi, Giang Thịnh Nhan còn quyến luyến quay đầu lại, nhìn Phó Vân Thận từ đầu đến chân mấy lượt, thở dài:
“Phó lang, ban đêm chàng ăn mặc thế này chẳng phải là… đang quyến rũ thiếp sao?”
Phó Vân Thận mặc quan bào chỉnh tề, khóe mắt hơi cong, ướt át, ánh đèn lướt qua lông mày rậm rồi trượt xuống sống mũi cao, dừng lại nơi đôi môi đỏ mỏng, quả thật gợi cảm đến lạ.
Ta không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phải đó. Ta nghi hoặc hỏi hắn:
“Chàng về nhà mà còn mặc thế này khoe mẽ là định làm gì?”