Không cẩn thận bắt gặp tỷ tỷ quyến rũ phu quân của ta.
Phu quân ta – người vốn yếu đuối không tự chăm sóc nổi bản thân – lập tức lùi ba bước, tay cầm trâm ngọc dí sát cổ, dáng vẻ run rẩy:
“Ta xem ngươi là đại tỷ, thế mà ngươi lại dám mơ tưởng đến thân thể băng thanh ngọc khiết của ta. Nếu đêm nay ta bị hãm hại, mất đi sự trong sạch, ngày sau nương tử ta chê bai mà bỏ rơi, ta thà c.h.ế.t chứ không sống nhục!”
Một dáng vẻ hiên ngang liệt phu, sống c.h.ế.t giữ mình trinh trắng.
Ta chỉ biết nhìn vị tỷ tỷ đang c.h.ế.t lặng như hóa đá, trong lòng trào dâng một nỗi thương cảm:
— Ai da, tỷ trêu ai không trêu, lại đi trêu hắn làm chi cho khổ?
01
Kỳ thi điện thí vừa kết thúc, các thí sinh lần lượt rời khỏi hoàng cung.
Cách cổng cung không xa, có rất nhiều gia quyến đang đứng chờ.
Một bóng người nổi bật trong bộ xiêm y hồng thắm len vào giữa đám đông—hóa ra là Giang Thịnh Nhan đến còn sớm hơn cả ta.
Tiểu Liên, nha hoàn bên cạnh ta, bực bội lầm bầm:
“Đại tiểu thư sao lại sốt sắng hơn cả phu nhân thế này, cứ như người vào điện thí là phu quân của nàng ta vậy.”
Bên kia, Giang Thịnh Nhan chặn đường Phó Vân Thận, người đang tỏ ra mỏi mệt và hờ hững.
Nàng cầm khăn tay, căng thẳng còn hơn cả thí sinh đi thi:
“Phó lang, chàng thi thế nào? Có chắc lọt vào tam giáp không?”
Hàng mày anh tuấn khẽ nhướng, khóe môi cong lên đầy vui mừng. Hắn nhét túi đồ vào tay Giang Thịnh Nhan rồi chạy về phía ta:
“Nương tử, sao nàng đến trễ vậy?”
Ta giơ hộp cơm lên:
“Ta đến tửu lâu gọi vài món chàng thích ăn. Thi cả ngày vất vả rồi, nên bồi bổ một chút.”
Vẻ mệt mỏi của Phó Vân Thận tan biến, hắn cười ngốc nghếch nhận lấy hộp cơm, tay còn lại nắm lấy tay ta, đầu ngón tay dịu dàng mơn trớn mu bàn tay ta:
“Ta biết mà, nương tử là thương ta nhất.”
Một làn hương phấn nồng nặc xộc tới khiến ta không nhịn được phải đưa tay phẩy phẩy mũi.
Giang Thịnh Nhan liền nhân cơ hội chen vào giữa hai ta, nắm lấy tay áo Phó Vân Thận, nũng nịu lay lay:
“Phó lang, sao chàng không đợi thiếp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Vân Thận tròn xoe đôi mắt đào hoa, lập tức giật tay áo lại. Không ngờ tay áo bị nàng ta nắm quá chặt, hắn kéo mãi không ra, tức giận đến mức giật mạnh một cái.
Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng—nụ cười của Giang Thịnh Nhan cứng đờ.
Tim ta chợt lỡ một nhịp. Xong rồi, nghiệp chướng rồi.
Phó Vân Thận giơ cánh tay lên, nhìn vết rách toác trên tay áo, gương mặt anh tuấn lập tức sa sầm, như mây đen vần vũ kéo tới.
Hắn hít sâu một hơi:
“Đây là bộ y phục nương tử nhà ta đặc biệt đặt may cho ta mặc ngày điện thí…”
Giang Thịnh Nhan thấy không ổn, lặng lẽ treo miếng vải rách lên tay hắn, cười gượng lùi ra sau:
“Ta… ta không cố ý…”
Phó Vân Thận nhe răng cười, nhưng nụ cười đó chẳng hề mang ý tốt—ta quá hiểu vẻ mặt này, mỗi lần hắn như vậy là thể nào cũng có người xui xẻo.
Ta nhanh tay kéo hắn lên xe ngựa, nhất định phải “phong ấn” hắn lại trước đã. Sau này ta còn cần cái mặt già này để lăn lộn giang hồ, không thể mất mặt tại đây được.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Quả nhiên, dù đã bị ta nhét vào xe ngựa, hắn vẫn không nguôi giận, mắng vọng qua rèm xe:
“Ngươi là sao chổi, chuyên phá chuyện tốt của ta à?
Trời sinh vạn vật, vậy mà lại sinh ra một kẻ ngu xuẩn như ngươi!
Không, ngươi cũng không phải hoàn toàn vô dụng, trong việc khiến người ta bực mình thì ngươi đúng là đạt cảnh giới cao nhất!”
…
Qua khe rèm xe lay động, có thể thấy được gương mặt Giang Thịnh Nhan đang dần đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
Haizz, Phó Vân Thận chỉ có mỗi điểm không tốt—thù dai, khẩu nghiệp nặng.
02
Tháng ba đầu xuân, nắng xuân dịu nhẹ chan hòa, liễu non lộ mình bên hiên, xanh mướt như ngọc mới mài.
Nhà ta có hỉ, xà nhà treo đầy lụa đỏ—Phó Vân Thận đỗ Trạng Nguyên, tên đề bảng vàng.
Theo quy chế, vào Ngọc Đường học bộ, nhậm chức Tu soạn Hàn Lâm viện.
Bằng hữu đồng môn nối đuôi nhau đến chúc mừng, nhất thời phủ đệ khách khứa đầy nhà, người ra kẻ vào tấp nập.
Đứng trước cửa đón khách, Phó Vân Thận mặc trường bào đỏ, đầu đội mũ mực, càng tôn thêm vẻ tuấn tú thanh tú vốn có, dung mạo xuất chúng khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Chỉ là lúc này sắc mặt hắn lộ vẻ buồn bã thất thần, liên tục quay đầu nhìn về phía ta, cuối cùng không nhịn được, chen qua đám đông, đem đóa hoa cài tóc dành riêng cho Trạng Nguyên mà hắn đã nghịch suốt từ nãy đến giờ, nhẹ nhàng cài lên tóc ta.
Hắn cúi đầu, hàng mi dài che khuất con ngươi, giọng run run mang theo chút ấm ức: