Tống Uyển Phù

Chương 8



Nói xong liền lật cổ tay, ngay trước mặt bao nhiêu người mà liên tiếp vung roi quất lên lưng Hứa di không hề nương tay.

 

Roi da giáng xuống, phát ra từng tiếng “chát” sắc gọn, xen lẫn tiếng thét chói tai của Hứa di, nghe đến rợn người.

 

Dẫu phương pháp cứng rắn như sấm sét, tàn nhẫn không nể nang, nhưng ta chỉ cảm thấy lòng chợt ấm áp đến lạ.

 

A nương ơi… sau khi người rời đi, cuối cùng cũng có người thật lòng… đứng ra che chở cho A Phù rồi.

 

Mẹ chồng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sắc bén, nhìn về phía mẫu thân ta và Tống Uyển Tình, nghiến từng chữ:

 

“Cũng phải cảm tạ thông gia, đã gả A Phù, phúc tinh của nhà quý vị, sang nhà chúng ta. Nếu không, chỉ e con trai ta đến giờ còn chưa mở nổi mắt đâu!”

 

Nghe vậy, thân mình Tống Uyển Tình khẽ run, suýt nữa ngã quỵ.

 

Tống gia có hai tiểu thư, gả trưởng nữ cho Dương Yến Sơ thì hắn lập tức bị vây g.i.ế.c nơi chiến trường, suýt bỏ mạng.

 

Gả thứ nữ Tống Uyển Phù, người vốn đã một chân bước vào Quỷ môn quan, lại ngoan cường mà sống dậy.

 

Ai là phúc tinh, ai là họa tinh… chẳng phải rõ như ban ngày rồi sao?

 

Tống Uyển Tình bị gắn danh "họa tinh", về sau trong chốn đế đô đầy kiêng kị này, còn ai dám thân cận?

 

Được Thúy Nhi đỡ lên xe ngựa, ta thầm hiểu trong lòng.

 

Dù mẫu thân có rộng lượng thế nào đi nữa, nhưng con trai ruột bị thương, Tống gia lập tức đổi người—là ai mà chẳng sinh hận?

 

Trên đường hồi phủ, lòng ta nặng trĩu lo âu.

 

Ngược lại, mẹ chồng chẳng những dừng xe mua đầy nửa xe điểm tâm ở tiệm bánh lớn nhất kinh thành cho ta, đến cửa phủ còn hớn hở cười nói:

 

“Mau về phòng xem tướng công của con đi, nó lo cho con lắm. Vừa thấy con ra khỏi cửa, đã năn nỉ ta đi đón con về rồi!”

 

Mặt ta đỏ bừng, lập tức quay về phòng.

 

Vừa đẩy cửa vào, Dương Yến Sơ đã vội nhào tới, sốt sắng hỏi:

 

“Nàng về nhà có ai ức h.i.ế.p nàng không?”

 

Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã giận dữ nói tiếp:

 

“Ta biết mà! Nếu không phải ta… hầy, chỉ tiếc phải đợi mẫu thân và phụ thân hạ triều, không thì ta đã đi sớm hơn rồi.”

 

Nói rồi còn định đưa tay kiểm tra xem ta có bị thương hay không.

 

Ta vội vàng nắm tay hắn lại, giữ chặt trong lòng bàn tay. Trong lòng ta, tựa như đang ngâm mình trong suối nước ấm—an lòng vô cùng.

 

“Có người… muốn bắt thiếp quỳ, nhưng thiếp cũng mắng trả rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt ta hơi đỏ lên, giọng có chút ngập ngừng, sợ hắn nghĩ ta là nữ tử thô lỗ.

 

Không ngờ hắn vừa nghe xong, mắt lập tức sáng rỡ, vỗ tay khen lớn:

 

“Nương tử quả là thông minh sắc sảo, đúng là sinh ra để gả cho ta!”

 

Ta thẹn thùng đẩy hắn một cái, rồi lại nhớ đến chuyện mẹ chồng ra tay đánh mệnh phụ giữa phố:

 

“Mẫu thân sẽ không sao chứ?”

 

Hắn xoa đầu ta, làm rối một lọn tóc, rồi dùng ngón tay xoắn lấy như đang nâng niu bảo vật:

 

“Có thể có chuyện gì được? Dương gia ta chỉ còn một đứa con trai, nay suýt nữa mất mạng. Mẫu thân nổi giận, thừa dịp này trút giận lên mấy kẻ kia, có đánh c.h.ế.t vài tên, thánh thượng cũng sẽ hiểu mà.”

 

Nói rồi, hắn bất ngờ đổi giọng, ghé sát tai ta hỏi:

 

“Nương tử mau dạy ta xem nàng mắng người như thế nào, để ta học một hai chiêu!”

 

Ta liền từng chữ từng câu nhại lại cho hắn nghe, hắn thì như một tiểu công tử chưa từng ra khỏi cửa, ta nói gì, hắn cũng cười vui vẻ khen ngợi không dứt.

 

Ngay cả những lời mắng người, hắn cũng có thể khen một câu:

 

“Nương tử thật là mồm miệng lanh lợi! Nếu nàng ra chiến trường, e rằng chưa đánh đã khiến kẻ địch mở cổng thành đầu hàng rồi!”

 

15

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Sáng sớm tinh mơ, Thúy Nhi đã chạy một mạch tới, mặt đỏ bừng, người đầy vẻ phấn khích, miệng cười đến tận mang tai.

 

Lúc ấy, ta đang ngồi trong phòng dùng bữa sáng cùng Dương Yến Sơ.

 

“Uống miếng nước đã nào, nhìn ngươi gấp gáp chưa kìa.”

 

Thúy Nhi liền ôm lấy chén trà, ngửa đầu tu liền mấy hớp.

 

Vừa đứng ở ngưỡng cửa, miệng nàng ta đã như trút đậu, đem chuyện sau ngày ta hồi môn kể lại một lượt không sót lấy một chữ.

 

Những chuyện trước ta đều đã biết rồi, nhưng chuyện sau mới thật khiến người ta hứng thú.

 

Hôm ấy, sau khi mẫu thân ta đánh Hứa di ngay giữa chốn đông người, Hứa di mất hết mặt mũi, khóc lóc ầm ĩ, nói muốn để cữu phụ ta đến trước mặt hoàng thượng dâng sớ tố cáo.

 

Cữu phụ làm quan cũng chỉ hạng thường, bình thường lên triều cũng phải đứng sau cùng, sao lại dám vì chuyện vô lý này mà động thủ?

 

Hứa di náo loạn mấy ngày, chẳng có ai chịu giúp, cuối cùng bèn nghĩ ra một kế ngu xuẩn—mời đạo sĩ làm pháp sự, muốn khiến Dương Yến Sơ ngay lập tức “hồn phi phách tán”.

 

Nào ngờ đạo sĩ kia lại là người từ biên ải trở về, từng được quân Dương gia cứu giúp một mạng.

 

Vừa nhận tiền xong liền quay đầu chạy đến hầu phủ, đem hết thảy kể tường tận.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com