Tống Uyển Phù

Chương 7



Ta biết bọn họ làm thế là để lấy lòng chủ mẫu, nhưng lòng ta vẫn quặn thắt.

 

Đó là một sinh mạng sống sờ sờ kia mà!

 

Cớ sao lại trở thành công cụ lấy lòng người khác?

 

Mấy hôm liền, đại phu đến vài lần, nhưng thân thể tiểu nương ngày một hao gầy, gầy đến mức như tờ giấy mỏng manh.

 

Bà nắm tay ta, ánh mắt đầy lưu luyến:

 

“Tiểu nương một đời chẳng được gì tốt đẹp, chỉ có mỗi con là niềm vui. Phụ thân con… không nói cũng được, con phải nhớ kỹ, sau này chỉ có thể dựa vào chính mình.”

 

Bà thở dài một tiếng, ngửa mặt nằm trên giường nhìn lên trần nhà, cuối cùng rơi lệ nơi khóe mắt.

 

“Cõi đời này, có ai là nữ nhân mà được sống yên vui trọn vẹn đâu?”

 

Tiểu nương ra đi trong tiếng khóc nức nở của ta và Thúy Nhi. Ngày bà mất, cũng đúng lúc phụ thân được thăng chức.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Mẫu thân nói trong nhà có tang thì không may, liền sai người tìm một nơi hẻo lánh chôn cất vội vàng thi hài của tiểu nương.

 

Tiểu nương vừa mất, trong nhà liền bày tiệc ăn mừng chức quan mới của phụ thân. Chỉ sợ ta mang tang thì xui, tránh làm mất hứng các vị đại nhân, nên chẳng cho ta để tang, chỉ để lại một tấm bài vị sơ sài.

 

Thúy Nhi giận đến đỏ mắt, ngồi trong phòng vừa khóc vừa mắng:

 

“Tiểu nương tốt như vậy, đến lúc mất rồi lại còn chẳng bằng một mâm tiệc!”

 

Còn ta thì quỳ dưới đất, không nói một lời, lặng lẽ đốt những đồng tiền giấy ta tự tay cắt trộm mà giấu đi.

 

Ta từng nghe nói, dưới âm ty, quỷ sai dẫn đường cũng phải nhận được chút tiền lộ phí thì mới không bị bắt nạt.

 

Ta chẳng cầu tiểu nương kiếp sau phú quý giàu sang, chỉ mong bà được làm người bình thường, trong nhà đủ ăn đủ mặc, có vài mẫu ruộng tốt, không phải vì gả chồng cho đệ đệ mà bị đem ra bán nữa.

 

13

 

Lúc này đây, trong lòng ta khẽ thở dài một hơi thật nặng nề.

 

Vốn nghĩ rằng, đã gả đi rồi thì mọi chuyện cũng nên giữ vẻ ngoài hòa thuận, ít ra cũng không để người ngoài chê cười.

 

Thế mà giờ, hết người này đến người khác cứ xem ta như quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp, khiến ta thật sự không muốn nhẫn nữa—mà cũng không thể nhẫn nổi!

 

Ngọn lửa bị dồn nén trong lòng bấy lâu tựa như đột nhiên bị châm bùng lên, ta bật cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói:

 

“Đại tỷ đúng là biết nói chuyện, chỉ không rõ nếu tỷ mà rơi vào cảnh ngộ của muội, thì có còn giữ được đôi ba phần tươi cười như bây giờ nữa hay không!”

 

“Nếu nói một chữ ‘Tống’ không thể viết hai lần, vậy chẳng lẽ chữ Tống trong tên Tống Uyển Phù của muội, lại không phải cùng một chữ với chữ Tống trong tên Tống Uyển Tình của tỷ hay sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy lời ta chưa nói hết, nhưng trong kinh thành này, gió thổi qua cũng có thể lộ ra tin tức. Người có mặt hôm nay, ai mà chẳng hiểu chuyện ta vốn là người bị đẩy ra thay thế, làm kẻ thế thân.

 

Chỉ là trước giờ họ thấy người sang thì bám, thấy quyền thế thì cúi đầu, cho nên cứ vờ như mắt mù tai điếc mà sống thôi.

 

Sắc mặt Hứa di lúc này khó coi đến cực điểm, bà ta lập tức giở cái bộ dạng thường ngày vẫn hay xé mặt với tiểu nương ra mà mắng chửi:

 

“Con tiện nhân do tiểu thiếp sinh ra mà cũng dám dạy đời ta? Hôm nay ta phải dạy ngươi thế nào mới là nói chuyện với trưởng bối!”

 

Nói rồi liền dẫn theo nha hoàn và ma ma nhà mình lao về phía ta, định ra tay tát ta ngay giữa chốn đông người.

 

Ta chau mày, kéo Thúy Nhi lùi lại vài bước.

 

Nhà mẹ đẻ của mẫu thân xưa kia chỉ là quan lại nhỏ ở địa phương, Hứa di lại chưa từng học qua nữ học, cũng chẳng ai dạy bà ta đạo lý khuê môn.

 

Sau này theo chân mẫu thân vào kinh, nhờ có địa vị của mẫu thân nên gia thế nhà họ Hứa mới khá lên, nhưng tính nết của bà ta thì đã thành hình, chẳng đổi được.

 

Bình thường còn có thể ra vẻ đoan trang, một khi nổi nóng thì thật đúng là không cần mặt mũi, cứ thế mà nhào lên làm loạn.

 

Nhìn bà ta đang xông tới, mẫu thân và các vị phu nhân xung quanh cũng chẳng ai có ý muốn can ngăn.

 

Lòng ta chợt dâng lên một tia bi ai—quả nhiên, một lúc thẳng thắn thì sẽ phải trả giá bằng điều gì đó.

 

Trong tiếng kinh hô của Thúy Nhi, bàn tay kia đã gần sát mặt ta chỉ còn chừng một tấc, ta theo bản năng mà nhắm mắt lại.

 

14

 

Chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập, một roi da vút tới, hung hăng quất thẳng lên lưng Hứa di.

 

Bà ta hét thảm một tiếng, lảo đảo lùi về sau mấy bước, được đám nha hoàn và ma ma vội vàng đỡ lấy.

 

Hứa di thét lên:

“Là ai dám đánh ta?!”

 

“Tiểu thư!”

 

Thúy Nhi nước mắt lưng tròng chạy tới xem ta có bị gì không. Ta mở mắt, ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Chỉ thấy mẹ chồng ta, bà Đổng Nhược Anh, thân vận chiến bào, cưỡi ngựa cao lớn, gương mặt đầy giận dữ, đứng ngay sau lưng ta.

 

“Là ta đánh đấy!”

 

Thấy ta quay đầu, bà liếc nhìn ta một cái như để trấn an, rồi vung roi, chỉ thẳng về phía Hứa di, giọng vang như chuông đồng:

 

“Hay nhỉ! Con dâu nhà họ Dương ta, lại là thứ để một mụ đàn bà chanh chua như ngươi tùy ý đánh mắng sao? Các người coi nhà họ Dương ta không còn ai nữa ư?!”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com