Tống Uyển Phù

Chương 9



Lão hầu gia vừa nghe xong liền lập tức cởi giáp, đích thân vào cung, tâu lên trước mặt thánh thượng:

 

“Bệ hạ, thần chinh chiến cả đời chỉ có một đứa con trai. Nay bệnh nặng, thê tử ngày đêm sầu muộn, trong lòng bất ổn mà lỡ ra tay.”

 

“Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không nên có kẻ dùng pháp thuật mà nguyền rủa cốt nhục của thần! Dù nó có sai, thì vết thương kia cũng là vì bảo vệ biên cương mà chịu lấy!”

 

Lão hầu gia khóc lóc ngay giữa triều đình, khiến thánh thượng nổi giận, toàn triều chấn động.

 

Cữu phụ bị giáng từ chính tam phẩm xuống ngũ phẩm, lại là văn quan, lập tức bị điều đi giữ cổng thành.

 

Hứa di thì bị tước bỏ danh hiệu mệnh phụ, ngay cả Hứa Chí Chiêu cũng bị liên lụy, công vụ bị cách, chức vị không còn.

 

Hứa Chí Chiêu đã mất chức, hôn sự với Tống Uyển Tình tự nhiên cũng bị trì hoãn.

 

Không vì gì khác, chỉ vì phụ thân ta là kẻ háo danh, con gái cuối cùng còn lại trong tay, tất phải đem ra đổi lấy lợi ích lớn nhất mới được.

 

Hứa di dùng tà đạo, mẫu thân không tìm bà ta tính sổ đã là rộng lượng, vậy mà bà ta còn dám tới cửa hầu phủ đòi lý lẽ với ta.

 

Dương Yến Sơ nghe đến đây, sắc mặt lập tức trầm xuống:

 

“Bà ta là cái gì mà dám tới dạy bảo nương tử của ta? Cứ đóng cửa không tiếp, bảo rằng ta bị nguyền rủa, lại phát bệnh rồi. Để xem bà ta có mặt mũi nào mà đến làm càn!”

 

Ta tức quá, không nhịn được đ.ấ.m hắn một cái vào vai.

 

Chống nạnh trợn mắt mắng:

 

“Không tiếp thì thôi, cớ sao lại rủa chính mình?”

 

Hắn lập tức làm vẻ đau lòng, nắm lấy tay ta nhẹ nhàng xoa:

 

“Nương tử nói gì cũng đúng!”

 

“Chàng... vô lại!”

 

Ta xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, chẳng thèm nhìn hắn, thế mà hắn lại cứ cố ý vòng qua trước mặt trêu chọc.

 

“Ta vô lại thì cũng chỉ vô lại với A Phù, còn thiên hạ này, ta chẳng thèm liếc mắt đến ai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt hắn nhìn ta chân thành tha thiết, khiến lòng ta như đang giữa ngày đông mà được nhấp một chén rượu nồng khi thưởng mai, ấm áp từ đầu ngón chân đến tận đáy lòng.

 

16

 

Mẹ ta đến cửa phủ thì bị chặn lại, vậy mà lời đồn trong kinh thành vẫn không chịu lắng xuống.

 

Ban đầu, phụ thân đã bắt đầu lo liệu mối hôn sự mới cho Tống Uyển Tình. Nào ngờ trong kinh lại rộ lên lời đàm tiếu rằng:

 

“Ngươi bảo sao hầu phu nhân nhà ấy lại hung hăng đến vậy, mà cứ thiên vị mỗi nhị cô nương nhà họ Tống mới vừa gả vào? Hết tặng vàng bạc châu báu lại sơn hào hải vị, chẳng phải vì nhị cô nương đúng là có phúc khí đó sao? Nghe nói nha, từ khi nàng ấy gả vào xung hỉ, thân thể tiểu hầu gia ngày một khá lên trông thấy!”

 

“Ta cũng nghe rồi, nhà họ Tống hai tiểu thư, một người là phúc tinh, một người là họa tinh. Trước kia ai cũng tưởng đại tiểu thư là tốt, giờ nhìn lại, ai tốt ai xấu rõ ràng lắm rồi.”

 

“Cùng là kết thân với nhà họ Tống, người trước là danh tướng trăm trận trăm thắng, vậy mà còn không gánh nổi, người sau thì một chân đã dẫm xuống Quỷ Môn Quan lại còn lôi ngược được mạng về. Ta nói chứ, Tống đại tiểu thư đúng là ai chạm vào người ấy xui!”

 

Cuối cùng không còn cách nào, mẫu thân lại muốn đẩy ta cho nhà họ Hứa gánh thay.

 

Nhưng giờ đây, cữu phụ canh cổng thành, Hứa di bị roi đánh, lại thêm phạt trượng của hoàng thượng, sống c.h.ế.t chưa rõ, còn Hứa Chí Chiêu cũng mất chức.

 

Một nhà họ Hứa hận ta và mẫu thân thấu xương, làm gì còn chuyện chịu cưới Tống Uyển Tình?

 

Trong nhà hết cách, phụ thân vậy mà lại dẫn mẫu thân đến hầu phủ thêm lần nữa, ngoài miệng nói là tới thăm Dương Yến Sơ, nhưng thực chất vào trong nội viện, mẫu thân liền sai ma ma dẫn ta vào hậu đường nói chuyện riêng.

 

Lòng ta khẽ động, có một vài suy đoán nhưng vẫn chưa dám tin.

 

“Chẳng phải mẫu thân và phụ thân tới thăm tướng công sao?”

 

Mẫu thân ngồi ở ghế trên, mặt dày phấn nhưng vẫn không che nổi vẻ nhợt nhạt mỏi mệt, hiển nhiên là đã lâu không được yên giấc.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Ngươi chỉ là thứ nữ, ta cũng chưa từng bạc đãi. Mẹ ngươi bị nhà bán vào phủ, ta trong lòng không ưa, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, chấp nhận nuôi ngươi với mẹ ngươi.”

 

Ta cúi đầu không đáp. Việc ta còn gọi bà một tiếng “mẫu thân” là vì điều đó.

 

Dù sao bà cũng không bán mẹ con ta đi, lúc tiểu nương bệnh nặng cũng cho gọi đại phu, xét cho cùng vẫn xem như có chút lòng người.

 

“Để ngươi thay tỷ tỷ ngươi gả đi, tuy là có điều không đúng, nhưng con gái đến tuổi thì do cha mẹ định đoạt, đâu có gì lạ? Cũng chỉ trách tỷ ngươi là do ta sinh, còn ngươi là do tiểu thiếp sinh, đây là số phận cả thôi!”

 

“Vài hôm trước ngươi hồi môn, oai phong ra phết, còn ra tay đánh mắng Hứa di. Giờ hôn sự của đại tỷ ngươi chẳng còn đâu vào đâu, lẽ nào ngươi làm muội muội lại thấy mặt mũi nở hoa?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com