Bàn tay to của hắn đặt lên eo ta, đem ta ôm trọn trong ngực.
Ta vừa kinh hãi vừa xấu hổ, muốn đẩy cũng không được, muốn chạy cũng không xong.
Viền mắt ta đỏ hoe, mấy ngày qua lo lắng bất an, cuối cùng không nhịn được, nước mắt lã chã rơi xuống.
Thấy ta khóc, hắn lập tức trở nên luống cuống:
“Đừng khóc, đừng khóc mà!”
Hắn quýnh quáng muốn rút khăn tay lau nước mắt cho ta, lại sợ động tác mạnh quá khiến ta ngã khỏi người hắn.
Chỉ đành cẩn thận ôm ta, dáng vẻ bối rối, trông đến buồn cười.
Ta vừa định thần lại, đã nghe thấy chính mình bật cười thành tiếng.
Thấy ta cười, hắn mới thở phào một hơi thật dài.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mặt khẽ ửng đỏ, hắn nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống giường, giọng cũng trở nên dịu dàng:
“Khi nãy ta đường đột, dọa nương tử rồi.”
Ta đỏ mặt khẽ lắc đầu.
Nói một cách tốt đẹp thì ta được đưa đến Dương gia để “xung hỉ”, còn nói thẳng ra… thì chẳng khác gì bị phụ thân đem đi để gán nợ.
Ta có được đối xử thế nào, tất cả đều trông vào lòng dạ nhà họ Dương.
Dương Yến Sơ nắm lấy tay ta, giữ trong lòng bàn tay thật lâu, rồi khẽ gọi tên ta:
“A Phù.”
Ta hơi sững người.
Ở nhà, ai ai cũng gọi ta là Nhị tiểu thư, Nhị cô nương.
Chỉ có tiểu nương lúc còn sống, mới gọi ta bằng nhũ danh ấy—A Phù.
So với đại tỷ Uyển Tình được chọn tên tỉ mỉ, mỹ miều, cái tên “A Phù” nghe như gọi chơi, rồi thành quen luôn.
Nhưng Dương Yến Sơ lại như thể gọi đến nghiện, mắt nhìn chằm chằm vào mặt ta, khẽ gọi thêm một tiếng:
“A Phù.”
Ta cúi đầu, khẽ đáp:
“Ừm.”
06
Sáng sớm hôm sau, có ma ma dẫn theo Thúy Nhi đến gọi ta dậy, bảo ta phải ra tiền sảnh bái kiến cha mẹ chồng.
Mặt ta đỏ bừng, khẽ đến mép giường lay Dương Yến Sơ dậy, dùng chút sức, vậy mà hắn chẳng có vẻ gì là sẽ tỉnh.
Ta lo bên ngoài ma ma chờ sốt ruột, đành nhẹ giọng gọi hắn:
“Phu quân…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người vừa rồi còn đang ngủ đến ngáy khò khò, chớp mắt liền nắm lấy tay ta.
Giọng nói khàn khàn mang theo ý cười:
“Phu nhân gọi ta có việc gì?”
Hắn rõ ràng là đang giả vờ ngủ.
Thấy hắn cười đến cong cả mắt, ta chỉ biết đỏ mặt, khẽ chỉ ra phía ngoài cửa:
“Ma ma đến gọi thiếp đi kính trà với cha mẹ chàng… Chàng… chàng không tiện ra ngoài, thì nằm nghỉ trên giường đi.”
Hắn rõ ràng thân thể cường kiện, lại phải giả bộ bệnh nặng sống c.h.ế.t chưa rõ với bên ngoài.
Hắn không nói rõ với ta, ta cũng không tiện gặng hỏi.
Chắc hẳn... hắn có lý do của riêng mình.
Mà ta, đã gả cho hắn rồi, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng chỉ đành theo hắn, che chở cho hắn.
Ngón tay bị hắn nắm lấy, ánh mắt mang ý cười, kéo ta lại gần, tay lớn giữ lấy búi tóc vừa chải của ta.
Ngón tay hắn lướt qua son môi ta, rồi lại khẽ miết nơi đuôi mắt, khiến khóe mắt ta hồng ửng như vừa khóc qua.
Hắn nhẹ giọng dặn dò:
“Không phải muốn giấu nàng, nhưng sự tình có nguyên do. Nàng nên trông tiều tụy một chút thì hơn.”
Lòng ta khẽ trầm xuống, gật đầu như ra trận.
Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng siết ngón tay ta:
“Đừng sợ. Chỉ cần ta chưa chết, sẽ không để ai bắt nạt được nàng.”
Ta đỏ mặt đáp khẽ.
Ta tin hắn.
Một thiếu niên mười mấy tuổi đã ra chiến trường, có thể bảo hộ muôn dân… Lẽ nào, lại không thể bảo vệ nổi ta?
07
Nghe được lời dặn dò của Dương Yến Sơ, lòng ta cũng thả lỏng đôi phần, theo ma ma đến chính sảnh làm lễ ra mắt cha mẹ chồng.
Vừa bước vào chính sảnh, ta khẽ nhấc vạt váy, quỳ xuống dâng trà cho phu nhân.
Phu nhân trông chừng ba bốn mươi tuổi, dung mạo nghiêm nghị, cách ăn mặc lại gọn gàng tinh giản, ngay cả trang sức trên đầu cũng chẳng có mấy món.
Ta cụp mắt thu liễm thần sắc, cúi đầu bưng lấy chén trà.
Trong lòng thầm nghĩ: Xem ra ngày tháng trong phủ Tướng quân, e cũng chẳng dư dả gì mấy.
Chẳng ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay ta liền bị bà nắm lấy, khiến ta giật mình.
Bàn tay bà đầy những vết chai do luyện võ nhiều năm, cười tươi như hoa, từ cổ tay ta gỡ xuống hai chiếc vòng vàng nặng chừng nửa cân, đeo ngay vào tay ta.
Kiểu dáng thì có hơi thô tục, nhưng trọng lượng thì thực khiến người kinh hồn!
Cổ tay bỗng trĩu nặng, đến tay cũng không nhấc nổi.
Ta sợ hãi trong lòng, tưởng rằng mình không được mẹ chồng vừa ý, nên bị dùng thủ đoạn này để "ra oai phủ đầu".
“Thưa mẫu thân…”
Nào ngờ bà đưa tay nhéo má ta một cái, mắt sáng rỡ, quay đầu về phía Vệ Viễn Hầu đang ngồi mà reo lên kinh ngạc:
“Con gái nuôi trong kinh đúng là mịn màng, mềm yếu như nước, chẳng trách nhi tử ta ở tận phương xa mà vẫn nhớ mãi không quên…”
Ta còn chưa nghe rõ đầu đuôi, thì đã bị lão hầu gia ho nhẹ một tiếng cắt ngang.
Lão Hầu gia vốn là võ tướng, không chừa râu, trông lại trẻ hơn cả phụ thân ta—một vị quan văn.
Hai tay ta vẫn trĩu nặng đến độ chẳng nhấc nổi, thấy chén trà trước mặt mà ta càng thêm luống cuống. Phu nhân thấy vậy bèn đích thân kéo ta dậy:
“Về dùng bữa sáng đi, phủ Tướng quân nhà ta chẳng nhiều quy củ thế đâu!”