Tống Uyển Phù

Chương 4



Ta lúng túng bị “đuổi” ra khỏi chính sảnh, ánh mắt len lén nhìn sang lão hầu gia, nhưng ông chỉ cười hiền, chẳng hề có vẻ gì là bị thê tử làm mất mặt.

Trước khi đi, phu nhân còn giả vờ thì thầm với ta:

“Thân thể của Yến Sơ, con cũng thấy rồi đấy…”

Mặt ta đỏ bừng, dưới ánh nhìn mập mờ của mẹ chồng, ta đáp khẽ:

“Dạ… con thấy rồi.”

Phu nhân bật cười ha hả, vỗ mạnh lên vai ta một cái, suýt nữa khiến ta lảo đảo ngã ngửa.

Thấy ta thân thể yếu ớt, bà vội ho khan hai tiếng để che giấu, rồi nói:

“Nó thế kia, hai ngày nữa đến lễ hồi môn, e là phải để con dâu tự mình quay về rồi.”

Chuyện này ta cũng đã nghĩ đến từ sớm, nhưng được mẹ chồng dặn dò chu đáo thế này, trong lòng ta lại thêm vững dạ.

“Chàng ấy đối với con rất tốt… như vậy chẳng tính là ủy khuất gì đâu.”

08

 

Mẫu thân hình như rất thích ta.

 

Từ lúc ta vừa mới trở về tân phòng, đã có mấy ma ma khiêng từng rương lớn quà tặng đưa tới, chỉ nhìn qua cũng đoán được vài phần tâm ý.

 

Vừa mở ra xem, bên trong toàn là trâm vòng quý giá, chỉ riêng vòng tay vàng nặng nửa cân đã chiếm mất một nửa số đó.

 

Từ trước tới nay, trong nhà nếu có trang sức gì tốt thì đều là của tỷ tỷ. Ta nào từng gặp qua cảnh tượng thế này?

 

Nhất thời hoảng hốt, vội vàng đóng cửa lại, đứng nhìn cả rương đầy trâm vòng mà tay chân luống cuống, không dám chạm vào cũng chẳng dám động tới.

 

Dương Yến Sơ thì lại là kẻ đáng giận, cứ đứng một bên mà cười mãi không thôi.

 

Ta giậm chân, tức giận nói:

“Chàng… chàng còn cười nữa! Nhiều thế này, ta…”

 

Hắn lại làm như không có chuyện gì, đi quanh rương nhìn đông ngó tây.

 

“Mẫu thân ta thích nàng lắm đấy. Bà ấy vào quân doanh nhiều năm, tính tình đâu giống những nữ nhân thường tình. Nghe nói là nàng thay tỷ tỷ gả tới, trong lòng e có uất ức nên mới sợ nàng tủi thân.”

 

“Lại nghe nói các tiểu thư trong kinh đều thích trang sức, mà bà thì chẳng biết chọn, bèn đưa hết mấy món bà ấy cho là vừa nặng vừa tốt đến cho nàng. Nếu nàng không thích, có thể đem vài cái đi nấu lại rồi làm kiểu mới.”

 

Dương Yến Sơ cầm một chiếc vòng lên, tung hứng trên tay. Ngẩng đầu lên lại thấy mắt ta hoe đỏ.

 

Hắn giật mình:

“Ơ… sao nàng lại khóc rồi?”

 

Ta nghẹn ngào đáp:

“Mẫu thân đối xử với thiếp quá tốt… trong lòng thiếp thấy không yên.”

 

Hắn bước nhanh tới, lấy khăn lau nước mắt cho ta:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Nàng là đại công thần của nhà họ Dương ta. Nàng xem, nàng vừa đến, kẻ bệnh nặng không dậy nổi như ta mà cũng đứng lên được rồi.”

 

Ta bật cười qua hàng nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn:

“Chàng vốn chẳng có bệnh gì cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn cũng cười:

“Thế thì nàng càng là đại công thần rồi. Nàng không biết chứ, ta lúc trước chỉ ngồi lì một mình trong phòng, chán đến muốn mọc rêu luôn.”

 

Dương Yến Sơ nắm lấy cổ tay ta, bắt đầu đeo từng chiếc vòng vàng to đùng vào tay.

 

Chẳng mấy chốc, cả hai cánh tay trắng mịn của ta đã bị đeo đầy vòng, nặng đến nỗi không sao nhấc lên nổi.

 

Hắn nhìn một hồi, cuối cùng nghiêm túc mà nói:

 

“Quả thực là không đẹp lắm. Tấm lòng của mẫu thân ta với nàng đúng là… ‘quá nặng’ rồi, nhìn thôi đã thấy nặng trĩu cả người.”

 

Ta bị hắn chọc đến muốn bật cười.

 

Hắn lại ôm cả đống vòng vàng trong tay, lặng lẽ nhìn ta xuất thần:

 

“A Phù, nàng cười lên là dáng vẻ đẹp nhất mà ta từng thấy.”

 

Mặt ta đỏ bừng, xấu hổ đưa tay đẩy hắn, không ngờ cổ tay bị vướng đống vòng vàng nặng trĩu, suýt trật khớp.

 

Dương Yến Sơ hoảng hốt vội gỡ hết vòng xuống cho ta, nhưng cổ tay ta vẫn hằn vết đỏ, chỉ cần giơ tay lên là thấy rõ mồn một.

 

09

 

Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, từ sớm mẫu thân đã chuẩn bị xong xuôi lễ hồi môn.

 

Trang sức mới chỉ vừa chọn kiểu dáng, chưa kịp làm xong, chỉ thay y phục mới, còn những món trang sức trên người vẫn là đồ cũ trước kia.

 

Vừa bước qua cổng phủ, liền thấy người đứng chật cả sân.

 

Thấy vậy, Thúy Nhi vui mừng ra mặt, khẽ kéo tay áo ta, thấp giọng thì thầm:

 

“Tiểu thư nhà chúng ta gả đi được chỗ tốt, phu nhân lập tức đãi ngộ khác hẳn.”

 

Ta vỗ nhẹ tay nàng, ra hiệu chớ ăn nói bừa bãi.

 

Đi thêm vài bước, đã vào tới sân viện của mẫu thân.

 

Bài trí trong viện vẫn như xưa, chỉ là những món trang trí giờ đây đều quý giá hơn nhiều, trông như mới được thay hết.

 

Trong lòng không khỏi ngờ vực—mẫu thân xưa nay chẳng mấy để tâm đến ta, hôm nay ta hồi môn, lẽ ra không đến nỗi phải làm rình rang thế này.

 

Mãi cho đến khi bước vào trong phòng, nhìn thấy hai người đứng trước mặt mẫu thân, ta mới hiểu ra nguyên do.

 

Hai người đó không ai khác chính là tỷ tỷ Tống Uyển Tình, và… vị hôn phu cũ của ta, biểu ca ruột của nàng ấy—Tam công tử nhà họ Hứa, Hứa Chí Chiêu.

 

“Tham kiến mẫu thân.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com