Tống Thanh Ương
Tiêu Mộ đứng trước án thư, cẩn trọng nhìn ta:
“Đại tiểu thư, có thể tặng ta một bức tranh không?”
Ta đóng dấu tên mình lên bức họa, rồi trao tặng cho hắn.
Hắn nâng bức tranh như trân bảo, lúc đi còn quay lại cúi người thật sâu:
“Tạ ơn đại tiểu thư.”
Đợi hắn đi xa, ta mới bật cười thành tiếng.
Tên ngốc này… thật đáng yêu làm sao.
Ta và Tiêu Mộ thành thân vào mùa thu năm sau.
Đêm tân hôn, hắn uống say, cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn chủ động như vậy.
Hắn ngồi xổm trước mặt ta, ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt ươn ướt ngập tràn tình ý nồng nàn.
“Đại tiểu thư gả cho ta là hạ mình, thật sự thiệt thòi.”
“Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức, làm việc cẩn trọng, yêu nàng chân thành, tuyệt đối không để nàng phải chịu dù chỉ một chút ủy khuất.”
Hắn nheo đôi mắt nhập nhèm men rượu, dùng hai ngón tay tạo thành một khoảng cách nhỏ xíu, nhấn mạnh:
“Một chút thôi, nếu nàng chịu ủy khuất dù chỉ một chút thôi, thì chính là Tiêu Mộ ta vong ân bội nghĩa.”
Ta khẽ vuốt gương mặt hắn, dịu dàng đáp:
“Các tỷ muội đều nói ta có mắt nhìn người. Cho nên, ta chẳng thấy thiệt thòi gì cả.”
Hắn xúc động, đứng lên hôn ta.
Hơi thở nóng rực lẫn với hương rượu nhàn nhạt, khiến lòng ta ngây ngất.
Những ngày sau khi thành thân, trôi qua êm đềm mà ngọt ngào.
Hắn rất bám ta, mỗi ngày tan triều đều vội vàng trở về.
Có lúc còn cố ý xuống bếp, nấu vài món quê nhà.
Lại cẩn thận hâm đi hâm lại cho nóng rồi mang sang dâng lên mẫu thân ta.
Hắn kính trọng phụ mẫu ta hết mực, song thân ta cũng rất yêu quý hắn.
Đặc biệt là phụ thân, mỗi lần nhắc đến hắn, đều không ngớt lời khen ngợi.
Phụ thân thường nói:
“Người có tài thì nhiều, nhưng vừa có tài lại vừa có đức, thực sự hiếm gặp. Tiêu Mộ chính là một trong số ít ấy.”
Vậy mà người như thế…
Lại có ngày đột ngột lấy được sổ sách riêng của phụ thân ta, tố cáo phụ thân ta tham ô, nhận hối lộ, thiên vị tư tình.
Danh tiết trong sạch nửa đời của phụ thân ta bị hủy hoại trong chớp mắt.
Hai ngày sau, ông uống độc tự vẫn.
Vài ngày sau đó, mẫu thân cũng đi theo ông.
Chỉ trong thoáng chốc, nhà tan cửa nát.
Ta có thể nhìn lầm người, nhưng phụ thân thì không, mẫu thân cũng không.
Thế nhưng Tiêu Mộ đã đổi thay, khiến ta chẳng thể thốt nổi nửa lời.
Tỉnh mộng, đập vào mắt là gương mặt lạnh như băng của Tiêu Mộ.
Hắn kéo ta dậy:
“Hôm nay ta chiêu đãi khách, cần tiếng đàn của phu nhân góp vui.”
Ta bị hắn đưa tới sân viện.
Sau khi ngồi xuống, mới nhìn rõ đám người trong sân—đều là học trò cũ của phụ thân ta.
Ngày trước, chúng ta còn xưng hô huynh đệ đồng môn.
Bọn họ trông thấy ta, đáy mắt đều là kinh ngạc và phẫn nộ chẳng thể che giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng… chúng ta chỉ có thể nhẫn.
Tiêu Mộ thấy biểu cảm nhẫn nhịn của từng người, liền lộ rõ vẻ hài lòng.
Hôm ấy, ta lấy con d.a.o găm trên bàn tiệc, giấu dưới gối.
Đêm xuống, quả nhiên Tiêu Mộ đến.
Ta bất ngờ rút d.a.o đ.â.m hắn, nhưng hắn dễ dàng khống chế tay ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn cười lạnh:
“Cái đầu xinh đẹp này của nàng, ta nên treo ở đâu thì hợp nhỉ?”
Ta cắn c.h.ặ.t t.a.y hắn, cắn đến mức rứt xuống một mảng thịt.
“Vẫn không biết nghe lời.”
Hắn dùng m.á.u chính mình, thoa lên môi ta như thoa son:
“Hôm nay trong viện có mười sáu người, nàng làm loạn một lần, ta g.i.ế.c một người, được không?”
Đêm đó, trong phòng ta lại có thêm một cái đầu người.
Là sư đệ ta, người từng sống động giữa ban ngày, giờ đây đầu lìa khỏi cổ.
Ta dốc hết sức nhào về phía hắn, nhưng sao ta có thể là đối thủ của hắn?
Hắn vung tay hất ta ngã văng ra.
Ta lau vết m.á.u trên trán, nghĩ bụng: nếu đã g.i.ế.c không được, vậy thì ta sẽ chết.
Không thể báo thù, ta cũng tuyệt đối không thể tiếp tục làm liên lụy bất kỳ ai.
“Tống Thanh Ương, nàng dám!”
Tiêu Mộ gầm lên sau lưng ta.
Ta đập mạnh đầu vào cột, nhưng lại không chết.
Sau đó là vô số cơn ác mộng.
Trong mộng, m.á.u chảy thành sông, ta liều mạng ngăn cản, nhưng những gương mặt thân quen ấy vẫn từng người một ngã xuống trong vũng máu.
Ta tỉnh lại trong đau đớn, rồi lại tuyệt vọng mà thiếp đi.
Giật mình tỉnh giấc, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ năm ấy ta từng chê sau viện ruồi muỗi quá nhiều, nên đã trồng một ít cây lê lô.
Lê lô có độc.
Giờ ta không thể ra ngoài, cũng chẳng ai tiếp tế.
Nếu có thể gom được đủ lê lô, ta sẽ có thể hạ độc g.i.ế.c hắn.
Thế nhưng Tiêu Mộ quá cảnh giác, muốn lấy được lê lô cũng chẳng dễ dàng gì.
Chỉ có thể ngoan ngoãn, khiến hắn lơi lỏng cảnh giác, cho phép ta ra ngoài đi lại.
Vì vậy, ta thay y phục mới, điểm phấn nhẹ nhàng, sai người mời hắn đến.
Hắn mỉm cười đắc ý:
“Thông suốt rồi à? Rất tốt.”
“Ta có lựa chọn sao?”
Ta rót trà, đưa hắn:
“Như ngươi đã nói, ở lại đây, ta còn có thể hưởng vinh hoa phú quý.”
Tiêu Mộ chăm chú nhìn vào mắt ta, như thể muốn xuyên thấu qua ánh nhìn ấy để dò xét tận đáy lòng ta.
Có lẽ hắn chẳng thấy được gì, lại ung dung tựa vào ghế, buông thả ánh mắt mà đánh giá ta, thần sắc rõ ràng rất mãn nguyện.
Từ đó, ta bắt đầu chiều theo hắn.
Gảy khúc nhạc hắn thích nghe, múa vũ khúc hắn yêu chuộng, nói những lời hắn muốn nghe, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, dịu dàng thủ thỉ.
Cuối cùng, hắn cũng cho phép ta được đi lại trong viện.
Ta từng chút một tích góp lê lô.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com