Tống Thanh Ương

Chương 1



Ai ai cũng hâm mộ ta lấy được một tấm chồng tốt.

 

Phu quân kính ta yêu ta, nâng niu như châu ngọc, coi như trân bảo mà giữ trong lòng bàn tay.

 

Thế nhưng có một ngày, hắn đột nhiên trở nên bạo ngược, ra tay hãm hại song thân ta, sát hại huynh trưởng ta, tra tấn, nhục mạ ta đến cùng cực.

 

Một người, cớ sao có thể thay đổi đến mức ấy?

 

Rốt cuộc là đã sai từ đâu?

 

Chương 1:

 

Phụ thân ta qua đời cách đây một tháng, mẫu thân cũng vừa rời khỏi thế gian mấy ngày trước.

 

Ta bị Tiêu Mộ treo ngược lên xà nhà, đã chẳng rõ là mấy ngày mấy đêm.

 

Trong cơn mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, ta lại nghe thấy thanh âm của hắn – âm trầm lạnh lẽo như u linh đòi mạng.

 

Hắn bóp lấy cằm ta, khóe môi nhếch lên nụ cười nửa thật nửa giả:

 

“Ban cho phu nhân một món đồ tốt, chắc chắn nàng sẽ thích.”

 

Hắn mở một chiếc rương gỗ ngay trước mắt ta, thấy ta không chịu mở mắt, liền mạnh tay vạch mí mắt ta ra, ép ta phải nhìn.

 

Thị lực dần dần rõ ràng, vật bên trong chiếc rương kia cũng từ từ hiện lên trước mắt.

 

Nỗi thống khổ như một bàn tay vô hình, lập tức bóp nghẹt cổ họng ta, chặn đứng hơi thở.

 

Ta chỉ có thể trừng mắt cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào vật kia.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Một cái tát giáng xuống mặt, khiến ta choàng tỉnh.

 

Bên trong rương, chính là thủ cấp biểu ca ta.

 

Đôi mắt huynh ấy mở trừng trừng, chẳng thể nhắm lại, đang trơ trọi đối diện cùng ta.

 

“Ngươi g.i.ế.c biểu ca ta?”

 

Toàn thân ta run rẩy, hận không thể xé xác hắn ngay tại chỗ.

 

“Tại sao?”

 

“Ngươi và ta thành thân đã hai năm, ta từng bạc đãi ngươi chỗ nào?”

 

“Tất cả những gì ngươi có ngày hôm nay, chẳng phải đều do phụ thân ta ban cho hay sao?”

 

“Người đối xử với ngươi có điểm nào không tốt?”

 

“Năm đó ngươi lần đầu xuất chinh, chính biểu ca ta đã đích thân hộ tống ngươi suốt chặng đường dài.”

 

“Tiêu Mộ, ngươi đúng là cầm thú!”

 

Tiêu Mộ xưa kia – người từng khiêm nhường ôn hoà, như thể chưa từng tồn tại.

 

Chỉ một cái xoay người, hắn liền hóa thành ác lang đói khát, mà ác lang ấy vẫn mang gương mặt ôn hòa giả tạo kia, tiếp tục lừa dối thế nhân.

 

“Vì ta hận nàng.”

 

Hắn hờ hững lau bàn tay dính máu.

 

Tiêu Mộ đặt chiếc rương lên kệ gỗ đối diện, vừa khéo ngang tầm mắt ta.

 

“Tống Thanh Ương, nàng nên biết cảm kích.”

 

“Ít ra, ta còn để nàng sống.”

 

Ta phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt hắn, từng lời rít ra từ kẽ răng:

 

“Ta thà c.h.ế.t còn hơn!”

 

Tiêu Mộ lau mặt, cười lạnh:

 

“Chết? Nằm mơ đi.”

 

Hắn giận dữ đập cửa bỏ đi.

 

Ta gào lớn phía sau:

 

“Tiêu Mộ! Tốt nhất ngươi g.i.ế.c ta luôn bây giờ! Bằng không, một ngày nào đó, ta nhất định khiến ngươi vạn kiếp bất phục!”

 

Phía sau cánh cửa truyền đến một tiếng cười khinh miệt lạnh như băng.

 

Ta nhìn gương mặt của biểu ca, những ký ức thuở nhỏ cùng huynh ấy vui đùa lại không ngừng hiện về trước mắt.

 

Ngày hôm sau, khi Tiêu Mộ lại đến, ta đã gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hắn đứng chắp tay sau lưng trước mặt ta, nhướng mày cười cợt:

 

“Đồng ý điều gì?”

 

“Nghe lời ngươi, làm con ch.ó của ngươi.”

 

Ta nghiến chặt răng sau, từng chữ bật ra lạnh lẽo.

 

Hắn cúi đầu ghé vào tai ta, nói khẽ:

 

“Sủa gâu gâu vài tiếng cho ta nghe xem.”

 

Ta sủa theo ý hắn, hắn vẫn chưa hài lòng, liền thả ta xuống:

 

“Quỳ xuống mà sủa.”

 

Ta nén cơn buồn nôn, ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn.

 

Tiêu Mộ giẫm lên tay ta, dẫm mạnh từng chút:

 

“Tống Thanh Ương, ta muốn nghe nàng gảy đàn.”

 

Ngón tay ta tê rần chẳng còn cảm giác, nhưng vẫn phải quỳ đó gảy đàn suốt cả một buổi chiều.

 

Cho đến khi hắn gật đầu, nói một tiếng hài lòng.

 

Từ hôm ấy, ta bị giam lỏng trong phòng, mỗi ngày tan triều hắn đều đến gặp ta, hoặc để nghe ta gảy đàn, hoặc bắt ta nhảy múa.

 

Hắn nói:

 

“Nhìn một Tống Thanh Ương từng cao quý, nay phải sống nhục nhã như vậy, thật khiến người ta vui vẻ.”

 

Ta không đáp lời, chỉ còn biết nhẫn nhịn.

 

Hắn cúi xuống, nâng cằm ta lên, nhìn ta chằm chằm.

 

Đôi mắt hắn vẫn đẹp, con ngươi trong suốt, in rõ gương mặt ta phản chiếu trong ấy.

 

Đã mấy ngày ta không ăn gì, nhất thời choáng váng, lại lầm tưởng hắn là Tiêu Mộ của ngày trước.

 

Sống mũi cay xè, lệ tuôn không cầm được, ta nghẹn ngào gọi:

 

“Tiêu Mộ…”

 

Ánh mắt hắn thoáng chấn động, trong khoảnh khắc trở nên lạnh lẽo.

 

Ta cũng lập tức bừng tỉnh.

 

Một người sao có thể đổi thay đến thế kia?

 

Ánh mắt kia vẫn là hắn, nhưng thần thái rõ ràng không phải.

 

Ta lắc đầu:

 

“Không… ngươi không phải là Tiêu Mộ!”

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ta như nhìn thấy một tia bối rối lướt qua trong mắt hắn.

 

“Vô vị!”

 

Hắn đẩy ta ra, hất tay áo rời đi.

 

Từ hôm đó, Tiêu Mộ vắng bóng thật lâu.

 

Mà ta cũng đổ bệnh.

 

Đêm đêm sốt cao không dứt, quanh quẩn giữa ranh giới sinh tử.

 

Trong cơn mê man, ta mơ thấy Tiêu Mộ thuở ban đầu.

 

Khi ấy là lần đầu ta và hắn gặp gỡ.

 

Hắn mặc áo dài cũ kỹ, rụt rè nhặt đóa hoa ta đánh rơi dưới đất.

 

Thiếu niên nhút nhát, lễ độ, mang theo vẻ e lệ vụng dại.

 

Từ đó về sau, mỗi lần ta ra ngoài, thường sẽ gặp hắn đứng từ xa nhìn theo, chẳng dám tiến đến gần.

 

Ngày xuân niêm yết bảng vàng, hắn phá lệ chạy đến tìm ta, ánh mắt rạng rỡ như sao trên trời.

 

“Đại tiểu thư, ta đỗ rồi.”

 

Tay ta khẽ run, khiến một giọt chu sa rơi xuống tờ chiếu thư.

 

Ta mỉm cười chúc mừng, dùng ngón tay tán nhẹ giọt chu sa ấy, để nó nở thành một đóa hoa đào kiều diễm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com