Tống Thanh Ương

Chương 3



Hôm ấy, ta ăn vận chỉnh tề đợi hắn về, cùng hắn dùng bữa dưới ánh nến.

 

“Là món chàng thích.”

 

Ta bóc tôm, đặt vào bát hắn.

 

“Chén bên cạnh là giấm chấm.”

 

Tiêu Mộ khẽ cau mày, vẻ mặt biến đổi chỉ trong thoáng chốc, nhưng đến tận lúc ăn xong, hắn vẫn không đụng đến con tôm ấy.

 

“Về sau phu nhân chớ nên chạm tay vào bữa ăn nữa.”

 

Tiểu nha đầu đứng cạnh lầm bầm, ánh mắt khinh khỉnh lướt qua ta, âm thanh của bát đũa va chạm loảng xoảng chẳng chút kiêng dè.

 

“Ngươi có ý gì?”

 

Ta hỏi.

 

“Nô tỳ chẳng có ý gì cả, phu nhân đừng nghĩ nhiều.”

 

Nha đầu kia vừa lau tay vừa cười gằn chua chát:

 

“Nghỉ sớm đi thì hơn, tối nay đại nhân sẽ không đến đâu.”

 

Lời vừa dứt, lại lẩm bẩm thêm một câu:

 

“Ăn mặc như thế này, chẳng khác gì kỹ nữ thanh lâu…”

 

Ban đầu ta không định gây chuyện.

 

Nhưng nhìn thấy bộ dạng khinh thường kia, ta lập tức bưng bát canh gà nóng hổi, hất thẳng vào mặt ả.

 

Nàng ấy là nha đầu trong phòng Tiêu Mộ, nhưng chỉ mới được đưa vào phủ trong vòng hai tháng trở lại đây.

 

Nha đầu kia ôm mặt kêu gào thảm thiết.

 

Tiêu Mộ bị kinh động, nghe ả khóc lóc cáo trạng, liền đưa ánh mắt lạnh băng nhìn ta:

 

“Xin lỗi nàng ta.”

 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y giấu trong ống tay áo rộng, rồi vẫn tỏ ra chân thành cúi đầu nhận lỗi.

 

Thế nhưng nha đầu kia vẫn chưa chịu buông tha:

 

“Đại nhân, nàng ấy chỉ nói qua loa, nô tỳ không phục!”

 

Tiêu Mộ gật đầu, để ả tát vào mặt ta một cái.

 

Ta không nói gì, chỉ chắp tay khom người, điềm tĩnh nói:

 

“Nếu nhị vị đã vừa lòng, vậy ta xin cáo lui.”

 

Ta không nhìn hắn thêm lần nào nữa, giữ thẳng sống lưng mà bước ra khỏi phòng.

 

Tuyết rơi ngoài hiên, ta dẫm lên lớp tuyết mỏng, dưới chân vang lên tiếng lạo xạo lạnh lẽo.

 

Nước mắt đã bị ta cố nuốt ngược vào trong.

 

Ta không thực sự muốn hắt canh vào mặt ả nha đầu kia, chỉ là muốn thử xem—

 

Sau một tháng ta hết mực chiều chuộng nịnh nọt, liệu thái độ của Tiêu Mộ đối với ta có chút thay đổi nào không.

 

Hiện tại xem ra, vẫn chưa đủ.

 

Cũng không sao, kiên trì thêm chút nữa.

 

Hoa tuyết rơi trên mặt ta, tan ra thành nước, ướt đẫm tà áo.

 

Ta bật cười khổ, nhưng sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

 

Lần này, ta không quay đầu lại.

 

“Giận rồi à?”

 

Tiêu Mộ dựa vào khung cửa, ánh mắt thăm dò qua khe cửa rọi thẳng đến gương mặt ta.

 

“Ngay cả một nha đầu cũng có thể đánh ta, ta có tư cách gì mà giận?”

 

Ta cởi chiếc áo ướt, chậm rãi cúi đầu cài khuy áo.

 

Bỗng dưng, hắn kéo mạnh ta vào lòng, lạnh giọng nói:

 

“Còn dám bày sắc mặt này với ta? Ai cho nàng can đảm đó?”

 

Im lặng thật lâu, ta ngẩng đầu nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ngươi đối xử với ta thế nào cũng được… nhưng đừng đi yêu người khác, được không?”

 

“Nàng yêu ta sao?”

 

Trong mắt Tiêu Mộ thoáng qua một tia kinh hỷ.

 

Ta nghẹn ngào nói:

 

“Ta rất đau khổ, ta hận ngươi… nhưng lại không ngăn được bản thân yêu ngươi.”

 

Hắn vô cùng vui mừng, ôm chặt lấy ta, cuồng nhiệt hôn ta.

 

Khi tình ý cuộn trào, hắn bỗng hỏi:

 

“Nàng yêu ta ở điểm nào?”

 

“Đương nhiên là tất cả.”

 

Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, dịu giọng đáp.

 

“Cụ thể là gì?”

 

Hắn gặng hỏi, hơi thở nóng rực vấn vít quanh ta, dù thân thể run rẩy nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

 

Ta đưa tay nâng gương mặt hắn, khẽ nghiêng đầu:

 

“Dĩ nhiên là… gương mặt này. Dù sao thì…”

 

Hắn bỗng thu lại nụ cười, sắc mặt lạnh băng:

 

“Yêu gương mặt này?”

 

“Tống Thanh Ương, không ngờ nàng lại nông cạn đến thế!”

 

Hắn giận dữ quay lưng bỏ đi.

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, nhớ lại vô số chi tiết, mỗi một điều đều khiến ta càng thêm chắc chắn—

 

Kẻ trước mắt này… không phải Tiêu Mộ.

 

Thế nhưng—

 

Vết sẹo nơi cổ tay hắn, nốt ruồi trên đầu vai, thậm chí là những chi tiết kín đáo nơi thân thể mà chỉ mình ta biết… đều chẳng khác gì trước kia.

 

Vậy thì vì cớ gì?

 

Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, là điều ta chưa hay biết, và cũng chính là nguyên nhân khiến Tiêu Mộ thay đổi tâm tính đến mức này.

 

Trời ngày một oi bức, Tiêu Mộ theo Hoàng thượng đến hành cung để tránh nóng.

 

Ta muốn đi theo—bởi trong hành cung có nhiều cây cỏ hơn, nếu ta nhớ không nhầm, nơi biệt viện còn trồng cả mã tiền tử*.

 

(*)Mã tiền tử là hạt của cây mã tiền. Trong Đông y, mã tiền tử được dùng với liều cực nhỏ để hoạt huyết, thông kinh lạc, giảm đau, nhưng nếu dùng quá liều hoặc sai cách, sẽ gây co giật, ngạt thở, thậm chí tử vong.

 

Nha đầu từng ức h.i.ế.p ta, nay đã được hắn nâng làm tiểu thiếp.

 

Đêm hắn rời phủ, ta cố ý đến khiêu khích ả.

 

Trong lúc tranh cãi, ta cố tình gieo mình xuống hồ sau viện.

 

Đúng lúc ta giả vờ chìm sâu dưới nước, thì Tiêu Mộ đã nhảy xuống vớt ta lên.

 

Khi ta tỉnh lại, ả tiểu thiếp kia đã bị hắn hạ lệnh đánh chết.

 

“Cùng ta đến hành cung.” Hắn nói.

 

“Ngươi không sợ ta tố cáo với Thánh thượng sao?” Ta hỏi lại.

 

“Vô dụng thôi.”

 

Hắn chạm vào chóp mũi ta, cười ôn hòa:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Nếu chỉ một lời tố cáo đã khiến ta chết, thì ta đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần rồi.”

 

Ta biết.

 

Ta vốn chẳng có cơ hội diện thánh.

 

Chúng ta rời phủ, bước lên quan đạo, gió nóng quét qua mặt, cảm giác như đã cách cả một đời.

 

Đêm xuống, ta nhìn về hướng mộ phần phụ thân, mặc cho gió hong khô dòng lệ nơi khóe mắt.

 

Tiêu Mộ rất bận, đó chính là điều ta cầu còn không được.

 

Ban ngày, ta liền tranh thủ tìm cơ hội ra vườn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com