“Vậy nên… người cố ý dẫn Dục Vương đến Hách phủ, là để hắn đích thân đ.â.m thương vào bụng Gia Nghi, mượn tay hắn để trừ đi đứa con trong bụng nàng ấy?!”
“Ngươi quả là thông minh. Chỉ tiếc, hôm nay… chính là ngày c.h.ế.t của ngươi!”
Nghe đến đó, Lão Lục giật nảy mình, vội vàng chắn trước người Tần Sương Ngữ:
“Mẫu thân, A Ngữ chỉ là nhất thời hồ đồ. Người muốn đánh muốn phạt gì cũng được, nhưng tội không đến mức phải chết!”
“Tội không đến mức chết?”
“Nàng ta đầu độc hại ta, lại cấu kết với người ngoài hại Gia Nghi, ta g.i.ế.c nàng một trăm lần cũng chưa nguôi giận!
“Lão Lục, tránh ra cho ta, nếu không — ngay cả ngươi, ta cũng g.i.ế.c luôn!”
“Đầu… đầu độc?”
Sắc mặt Lão Lục đại biến, cúi đầu hỏi Tần Sương Ngữ:
“A Ngữ, lời mẫu thân nói… có phải sự thật không?”
18
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lão Lục lớn lên ở kinh thành, cả đời sống dưới sự che chở của ta.
Tính tình hắn thẳng thắn, đơn thuần, giống hệt Gia Nghi.
Tần Sương Ngữ thì lại khác — tâm tư sâu kín, đầu óc lanh lợi.
Biết hôm nay ta đã hạ quyết tâm xử trí nàng, dứt khoát chẳng buồn biện bạch, chỉ rơi hai hàng lệ, bày ra bộ dáng đáng thương, cầu mong giữ lại cho mình một tia sinh cơ cuối cùng:
“Phu quân, thiếp biết tội không thể tha thứ, nhưng thiếp làm vậy… là có lý do.”
“A Ngữ, rốt cuộc là lý do gì khiến nàng hạ độc mẫu thân?”
“Phu quân, chàng còn chưa hay biết, kỳ thật… chàng không phải là con ruột của mẫu thân.”
Tần Sương Ngữ uất ức nói:
“Nam đinh họ Hách đều chinh chiến phương Nam, lập công nơi biên giới. Chỉ có chàng không được phép đụng đến quân vụ, thỉnh thoảng hỏi han đôi câu liền bị trách mắng. Nay toàn bộ Hách gia chỉ còn lại chàng và Hách Viễn, lão thái quân ngoài mặt thì để thiếp chưởng quản gia vụ, nhưng phần lớn tài sản của tướng phủ vẫn bị bà ta nắm chặt trong tay.
“Bà thiên vị Hách Viễn, bao năm nay không ngừng gửi tiền bạc xuống phương Nam, cả phủ tướng quân này sắp bị bà vét sạch rồi!”
“Phu quân, chàng hiếu thuận bên cạnh bà ấy, một mực gánh vác Hách gia ở kinh thành, cuối cùng lại chẳng được gì cả — điều ấy có công bằng chăng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thê tử Lão Tam cùng Thi Văn cũng không dám hé răng.
Các nàng không ngờ Lão Lục lại không phải con ruột của ta, lại càng không ngờ rằng bao năm qua ta vẫn luôn dùng bạc của phủ tướng quân để tiếp tế cho Hách Viễn.
Trong phòng, ai nấy đều ôm tâm tư riêng, dần dần trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Tần Sương Ngữ thoáng hiện vẻ đắc ý khó nhận ra, nàng khẽ kéo tay áo Lão Lục, thì thầm:
“Phu quân, chúng ta rời khỏi Hách gia đi. Một mẫu thân như Trang Thiệu Hoa — vô tình, vô nghĩa — có cũng như không.”
“Bốp!”
Một tiếng vang giòn giã,
Lão Lục xưa nay luôn rụt cổ làm người hiền lành bỗng nổi giận, tung một bạt tai mạnh mẽ vào mặt Tần Sương Ngữ.
Ngực hắn phập phồng dữ dội, chẳng thốt nổi lời nào, nhưng đôi vai run rẩy cùng đôi mắt đẫm lệ của hắn lại nói cho ta hay — đứa con trai này, ta không nuôi uổng!
19
【Tần Sương Ngữ, ngươi đáng đời lắm! Ngươi tưởng phơi bày thân thế của Lão Lục thì hắn sẽ trở mặt giúp ngươi đối phó lão thái quân sao? Người ta sớm đã biết rõ rồi đấy!】
【Tần Sương Ngữ, ngươi không ngờ phải không? Lão thái quân cả đời có sáu nhi tử một nữ nhi, vậy mà không một ai là do bà ấy sinh ra.】
【Tần Sương Ngữ, ngươi tiêu đời rồi, Lão Lục nhà ta chính là đứa con luôn che chở lão thái quân nhất!】
Từng dòng chữ hiện ra nơi mắt, gợi lại ký ức xưa trong lòng ta.
Năm ấy, bụng dưới ta trúng tên, lang trung bảo rằng đời này ta không thể sinh con.
Đúng lúc ấy, Trang Trường Minh sinh được một nhi tử, gửi bánh hồng ngàn dặm đến báo tin vui.
Ta không cam lòng thua kém, liền nhặt về đứa trẻ mồ côi đầu tiên — mẫu thân nó mất sớm, phụ thân cũng tử trận nơi chiến trường phương Nam, mỗi ngày chỉ có thể bới móc rau thối bên ngoài quân doanh để sống, gầy guộc như một chú chuột con.
Có được đứa con đầu lòng, ta lại lần lượt nhặt về năm trai một gái, bắt chúng gọi ta là mẫu thân, dạy cho chúng thương pháp binh pháp, tự tay nuôi dạy thành tài, từng đứa một đều được đưa ra chiến trường.
Lão Lục là đứa nhỏ nhất trong số ấy, từ nhỏ thân thể yếu đuối, lại nhút nhát.
Năm mười hai tuổi, ta muốn ép hắn ra chiến trường, hắn sợ đến mức đái cả ra quần, cuối cùng lại là muội muội nhỏ hơn hắn một tuổi — Hách Mộng Hoa — lau nước mắt cho hắn, nói rằng:
“Ca ca, huynh theo mẫu thân hồi kinh đi, để muội thay huynh tòng quân.”
Tính tình Mộng Hoa giống hệt ta, đã quyết là không quay đầu.
Ta chẳng còn cách nào, đành dắt Lão Lục về lại kinh thành trong tiếng nức nở của nó, từ đó, ta vẫn luôn đem chuyện Mộng Hoa tòng quân mà tính vào đầu Lão Lục, chưa từng cho hắn sắc mặt dễ coi.
Tuy ta biết, bảo vệ quốc gia là lựa chọn của chính nữ nhi mình, nhưng trong lòng ta — ôi thôi, thật là đau đớn khôn cùng!