Dẫu cho Mộng Hoa đánh trận thắng, được ban thưởng phong hàm, ta cũng chẳng thể vui mừng nổi.
Bởi lẽ, ta thấu hiểu — phía sau vinh quang kia là muôn phần cay đắng.
Vậy nên về sau, khi Ngũ lang cùng thê tử sinh hạ Gia Nghi, ta nhất quyết giữ con bé lại kinh thành để đích thân dạy dỗ.
Họ Hách ta, liệt sĩ đã quá nhiều, chỉ mong Gia Nghi có thể sống một đời bình bình an an, thế là đủ rồi.
Thế nhưng thiên hạ này lại cứ sinh ra vài kẻ mắt mù tâm mờ, nghĩ tới chuyện hành hạ tôn nữ ta.
Gì mà truy thê ngược nữ, ta chẳng hiểu cũng chẳng cần hiểu.
Ta chỉ biết một điều — kẻ nào dám động tới tôn nữ ta, đều đáng chết!
Nghĩ tới đây, ta vung thương, đ.â.m xuyên bụng dưới Tần Sương Ngữ, lại ném mấy gói độc dược cùng một chiếc giới chỉ xuống trước mặt nàng ta:
“Những thứ này là do Anh Lan tìm thấy trong rương hồi môn của ngươi, ngươi chết… không oan.”
Tần Sương Ngữ nhìn đống vật trước mắt, biểu cảm từ ngỡ ngàng chuyển thành phẫn nộ, cuối cùng lại bình thản tiếp nhận thất bại:
“Trang Thiệu Hoa, ta không phải bại dưới tay ngươi, ta thua — là thua kẻ đứng sau lưng ngươi!
“Ngươi không cần phủ nhận, nếu không có người chỉ điểm, một kẻ ngu xuẩn như ngươi uống ba năm độc dược còn chẳng biết, sao có thể nghĩ ra kế sách kỳ tuyệt như thế!”
Ta lạnh lùng hừ một tiếng, ngay khoảnh khắc ấy, Trường Minh Thương đã xuyên qua cổ họng Tần Sương Ngữ.
Nói chuyện không biết lựa lời, vậy thì cứ ngậm miệng — suốt kiếp!
20
Cái c.h.ế.t của Tần Sương Ngữ khiến thê tử Lão Tam và Thi Văn kinh hãi đến mức ôm chặt lấy nhau, run lẩy bẩy.
Ta lau sạch m.á.u trên thân thương, thu lại ánh nhìn:
“Thi Văn, Lý Thư Dao có tìm đến ngươi chăng?”
“Dạ… có, nàng hẹn tôn nữ ngày mai đến Dục Vương phủ nghe khúc đàn. Tổ mẫu, con… con sẽ lập tức sai người từ chối nàng.”
Thi Văn run lẩy bẩy, đến nhìn ta cũng chẳng dám.
Ta biết nó đang sợ điều gì, bèn nhẹ giọng hơn đôi chút:
“Không cần. Ngày mai ngươi cứ đi như thường.
“Tới nơi, cứ nói với Lý Thư Dao rằng ngươi vô tình phát hiện Thẩm Trường Uyên đã tới Hách phủ tìm Gia Nghi, hơn nữa ba ngày sau, hắn sẽ lại tới.”
Thi Văn sững người: “Tổ mẫu, vì sao lại làm vậy?”
Thê tử Lão Tam bước lên, nhéo nàng một cái:
“Đừng hỏi nhiều, tổ mẫu con bảo sao thì làm vậy. Làm cho tốt, xem như chuộc lỗi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ánh mắt thê tử Lão Tam né tránh, lời nói cũng không còn tùy tiện như ngày thường.
Ta liền hiểu, nhân duyên giữa ta và mẫu tử họ e là đã tới hồi kết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thê tử Lão Tam, lát nữa bảo Lão Lục dẫn ngươi cùng Thi Văn đến tế bái phụ mẫu ruột của Lão Tam. Hắn sẽ kể cho hai ngươi nghe chuyện xưa trong tộc.”
“Ngươi và Thi Văn muốn tiếp tục ở lại Hách gia, hay là muốn xuống phương Nam tìm Hách Viễn, đều tùy ngươi quyết định, không cần đến hỏi ta nữa.”
“Nếu các ngươi muốn rời đi, trong khố phòng có một vạn lượng bạc, ấy là sính lễ ta chuẩn bị cho Thi Văn. Các ngươi mang theo bên mình mà phòng thân.”
Nay chuyện các hài tử trong Hách gia không ai do ta sinh hạ cũng chẳng còn gì phải giấu giếm.
Với tính tình của Dục Vương, chỉ e hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Gia Nghi.
Hách gia sắp tới e rằng sẽ gặp một kiếp nạn lớn.
21
Hôm sau, Thi Văn theo lời ta căn dặn, đến Dục Vương phủ dự yến.
Thê tử Lão Tam lặng lẽ đến từ biệt ta.
Nàng nói, đợi Thi Văn trở về, sẽ dẫn con gái xuống phương Nam, đến thăm Hách Viễn.
Ta tỏ ý thấu hiểu, thay y phục triều phục.
Lúc sắp rời phủ, vừa vặn đụng mặt Lão Lục đang lo liệu hậu sự cho Tần Sương Ngữ.
“Mẫu thân… người định vào cung?”
Ta khẽ gật đầu: “Gia Nghi không thể cứ mãi mang danh Dục Vương phi.”
“Mẫu thân, việc này hệ trọng, một mình người tiến cung e rằng khó thuyết phục được bệ hạ.
“Chi bằng chờ thêm hai ngày, để con đi liên hệ vài vị cố cựu của phụ thân, cùng người tiến cung cầu tình, may ra tăng thêm cơ hội.”
Ta vui mừng xoa nhẹ mái đầu của Lão Lục.
Sau bao biến cố, hắn rốt cuộc cũng trưởng thành đôi phần.
“Con à, mẫu thân không còn nhiều thời gian nữa.
“Hơn nữa, mẫu thân cũng chẳng phải một mình đi gặp bệ hạ.”
Ta liếc nhìn về phía sau — các gia đinh mỗi người đều ôm một bài vị.
Bài vị mới nhất vừa được lập đầu năm nay, nét sơn chu sa vẫn còn phảng phất hương thơm.
“Mười tám linh vị của các liệt sĩ nhà họ Hách đều ở đây.
“Ta muốn mang theo họ, đi hỏi Hoàng đế một câu: Hách gia ta vì quốc giữ nhà, không thẹn với trời đất, không thẹn với sơn hà xã tắc.
“Cớ sao ngài ấy lại dung túng cho chính đứa con mình — làm nhục nữ nhi của Hách gia ta?!”
Lão Lục nhìn chằm chằm vào hàng hàng bài vị, thần sắc xúc động.
Hắn đặt xuống tiền vàng, nhận lấy linh vị của Hách Thủ Vệ từ tay quản gia:
“Mẫu thân, Gia Nghi cũng là tôn nữ của con. Con sẽ đi cùng người.”