Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn

Chương 7



16

 

Sau khi Thẩm Thù Dục rời đi, ta vội vã đến Đông viện thăm Gia Nghi. 

 

Vết thương của nó không quá nghiêm trọng, m.á.u cũng đã được cầm. 

 

Chỉ là do sẩy thai giả nên sắc mặt hơi tái nhợt, không được tốt cho lắm. 

 

Thấy ta đến, nó cố gượng nở một nụ cười: 

 

“Tổ mẫu, vừa rồi con diễn có tốt không?” 

 

Ta đau lòng siết c.h.ặ.t t.a.y Gia Nghi, bàn tay không ngừng vuốt ve tay nó: 

 

“Tốt, diễn rất tốt. Đến cả Lão Lục cũng bị con lừa rồi đấy.”

 

“Là tổ mẫu lợi hại, mọi việc đều tính toán đâu ra đấy.” 

 

Lợi hại sao? 

 

Nếu ta thật sự giỏi giang như vậy, ắt hẳn đã nghĩ ra cách tốt hơn, nào đến mức để Gia Nghi phải chịu đựng khổ sở như thế này. 

 

Cảm nhận được nỗi buồn trong lòng ta, Gia Nghi nhào vào lòng ta làm nũng: 

 

“Tổ mẫu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu. Chỉ là… tôn nữ lo lắng… Thẩm Thù Dục liệu có phát hiện ra đây chỉ là vở kịch không?” 

 

“Không sao cả. Dù hắn có phát hiện ra thì cũng chẳng sao.” 

 

Ta vỗ nhẹ mu bàn tay Gia Nghi: 

 

“Con cứ an tâm dưỡng sức, tổ mẫu phải ra ngoài xử lý vài việc.” 

 

Gia Nghi như nhận ra điều gì, vội kéo lấy tay áo ta: 

 

“Tổ mẫu, Thi Văn vẫn còn nhỏ, người… có thể cho muội ấy một cơ hội nữa không?” 

 

Ta nhìn Gia Nghi, khẽ thở dài. 

 

Nó cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng. 

 

“Gia Nghi, con phải nhớ kỹ: Khoan dung với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân.” 

 

Vừa dứt lời, dòng chữ trên màn hình lại bắt đầu xôn xao: 

 

【Trời đất ơi, thì ra là Hách Thi Văn làm lộ chuyện à? Ta cứ tưởng là Tần Sương Ngữ chứ!】 

 

【Vậy là nữ chính và lão thái quân đã diễn một vở kịch chung sao!】 

 

【Lão thái quân quá đỉnh! Nhưng nữ chính thật sự đã chịu khổ rồi.】 

 

【Không chịu khổ thì nam phụ sao có cơ hội ra sân? Nghe nói Thẩm Trường Uyên vừa nghe tin Dục Vương đ.â.m Gia Nghi là lập tức chạy tới!】 

 

【Thẩm Trường Uyên đã thích Gia Nghi từ nhỏ, tiếc là Gia Nghi cứ tưởng người cứu mình năm đó là Thẩm Thù Dục, nên bỏ lỡ mất chàng.】 

 

【Lão thái quân ơi, xem xét đến Thẩm Trường Uyên đi. Người đó mới thật lòng yêu Gia Nghi!】 

 

Trong lòng ta chấn động mãnh liệt. 

 

Thẩm Trường Uyên có yêu Gia Nghi hay không thì ta chưa dám chắc. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng trong ký ức của ta, hắn luôn là người thâm trầm cẩn trọng. 

 

Dù gì cũng là hoàng tử có mẫu thân ruột không quyền thế, mỗi bước đi đều như giẫm trên băng mỏng. 

 

Vậy mà hôm nay, hắn lại vì Gia Nghi mà thất thố… 

 

Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của “cốt truyện”? 

 

Ta đứng dậy bước ra khỏi phòng, ra lệnh cho quản gia đóng cổng lớn, lại cho dựng một tấm biển ngay cửa phủ, trên đó viết: 

 

“Hôm nay phủ có chuyện, miễn tiếp khách.” 

 

Sau khi làm xong, ta cầm lấy Trường Minh Thương, bước vào từ đường. 

 

Máu mà Gia Nghi đã đổ, nỗi khổ mà con bé đã chịu… phải có kẻ đứng ra trả giá!

 

17

 

Trong từ đường, Hách Thi Văn đã quỳ trước bài vị tổ tiên được nửa canh giờ. 

 

“Tổ mẫu, tôn nữ biết sai rồi, tôn nữ không nên ở bên ngoài ăn nói bừa bãi, hại đường tỷ chịu liên lụy.” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Thi Văn, Gia Nghi vừa rồi đã cầu tình thay con, muốn ta cho con một cơ hội sửa đổi. Cơ hội ta có thể cho, nhưng có nắm được hay không, còn xem bản lĩnh của con.” 

 

Thi Văn ngẩn ra một thoáng, sau đó xấu hổ cúi đầu: 

 

“Chỉ cần tổ mẫu và đường tỷ bằng lòng tha thứ, bảo tôn nữ làm gì, tôn nữ cũng nguyện ý!” 

 

“Vậy thì tốt. Con nói thật cho tổ mẫu biết, là ai xúi giục con và mẫu thân con phản bội Hách gia?” 

 

Thê tử Lão Tam vô thức nhìn sang Tần Sương Ngữ, 

 

Thi Văn rụt cổ lại, nhẹ giọng đáp: 

 

“Là… là Lục thẩm.” 

 

【Ta đã biết ngay, chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Sương Ngữ.】 

 

【Hách gia là nhà trung liệt, sao lại vớ phải loại người như Tần Sương Ngữ? Hại lão thái quân, lại hại Gia Nghi, nàng ta mưu toan điều gì?】 

 

【Lão thái quân, nhất định phải đuổi Tần Sương Ngữ ra khỏi Hách gia, nếu không về sau nàng ta không chỉ không nhận Gia Nghi mà còn cấu kết với Thẩm Thù Dục ngược đãi Gia Nghi!】 

 

Dòng chữ trên màn hình đều nghiến răng mắng mỏ hành vi của Tần Sương Ngữ, chỉ là — họ khuyên ta đuổi nàng ta ra khỏi Hách gia? 

 

Chủ ý ấy thật chẳng ra làm sao cả. 

 

Ta vung tay, ném chén trà vỡ tan dưới chân Tần Sương Ngữ: 

 

“Thê tử Lão Lục, Hách gia có bạc đãi ngươi không? Mà ngươi lại không để lại một con đường sống cho Gia Nghi!” 

 

Nghe thế, Tần Sương Ngữ lập tức quỳ sụp xuống đất, đầu gối đ.â.m vào mảnh sứ cũng không dám nhúc nhích: 

 

“Mẫu thân, con cũng là bị tên lang trung kia mê hoặc, hắn gạt con rằng Gia Nghi đã uống thuốc sẩy thai. Con sợ bệ hạ trách Hách gia không bảo vệ được hoàng tôn, mới để Thi Văn đi báo với Dục Vương, gọi hắn đến đón Gia Nghi về, nào ngờ… nào ngờ…” 

 

“Nào ngờ Gia Nghi căn bản chưa từng uống thuốc sẩy thai, đúng chứ?” 

 

“Tần Sương Ngữ, nói cho ngươi biết, ta cố ý đuổi tên lang trung kia rời kinh, lại tìm người bên ngoài đến chăm sóc Gia Nghi, chính là muốn khiến ngươi nghĩ rằng ta đang che giấu chuyện Gia Nghi sẩy thai. 

 

“Ta đoán chắc, ngươi sẽ không nhịn được mà tiết lộ ra ngoài.” 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com