“Hách lão thái quân, sao không thấy Vương phi đâu vậy?”
Thẩm Thù Dục dẫn theo phó viện chính Thái y viện, giọng nói lạnh đến mức như có thể đông thành sương đá.
Ta bình thản nhấp một ngụm trà:
“Tôn nữ ta ở Dục Vương phủ chưa từng có một ngày ngủ ngon. Nay về mẫu gia, muốn ngủ thêm một chút.
“Nếu Vương gia không có chuyện gì quan trọng, thì xin mời quay về. Hách gia không hoan nghênh ngài cho lắm.”
“Hách lão thái quân, bản vương nể người là trưởng bối nên nhẫn nhịn nhiều lần.
“Nếu hôm nay người không giao Gia Nghi ra, bản vương sẽ phá nát Hách gia!”
“Tốt thôi, không phá ngươi là chó!”
Ta bật dậy khỏi ghế, giật lấy Trường Minh Thương trong tay Lão Lục, chĩa thẳng mũi thương vào trước ủng của Thẩm Thù Dục:
“Dục Vương, nếu ngươi dám bước một bước vào nội viện, đừng trách lão thân phế ngươi tại chỗ.”
Nghe vậy, Lý Thái y và Lão Lục liếc nhìn nhau, còn Thẩm Thù Dục lại không nổi giận mà bật cười.
Hắn nói từng chữ, như d.a.o đ.â.m vào tim:
“Hách lão thái quân, Hách Gia Nghi mang thai hoàng tôn, lại dám tự ý uống thuốc sẩy thai, đó là tội c.h.ế.t vạn lần! Người còn bao che cho nàng ta, chẳng lẽ muốn cả nhà Hách gia chôn cùng sao?”
“Dục Vương, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy! Gia Nghi căn bản chưa từng mang thai, thì nói gì đến chuyện mưu hại hoàng tôn?”
“Hách Gia Nghi có sẩy thai hay không, chỉ cần Lý Thái y bắt mạch là rõ.”
Thẩm Thù Dục cười lạnh đứng dậy:
“Quân bản vương đang đợi sẵn ngoài cửa. Nếu lão thái quân còn không nỡ đánh thức Vương phi, vậy để bản vương tự mình vào gọi nàng dậy.”
“Ngươi đứng lại!”
Ta định giơ thương cản Thẩm Thù Dục, thì một đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên thân thương.
Gia Nghi nở một nụ cười ngọt ngào với ta:
“Tổ mẫu, thân thể người không tốt, đừng tức giận vì một con ch.ó điên làm gì.”
15
“Hách Gia Nghi, ngươi nói ai là chó điên?”
Thẩm Thù Dục liếc sang Gia Nghi, trán nổi đầy gân xanh.
Gia Nghi bước thẳng đến trước mặt hắn, sống lưng thẳng tắp:
“Nói ngươi là chó điên. Vì hình như ngươi không hiểu tiếng người.
“Hôm qua ta đã nói rất rõ ràng rồi — chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa.
“Vậy hôm nay ngươi còn đến Hách phủ gây náo loạn làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hách Gia Nghi, ngươi hỗn xược!”
“Thẩm Thù Dục, ta đã không còn là Vương phi của ngươi nữa.
“Đây là thư hòa ly, ngươi cầm về đi.”
Gia Nghi đưa thư hòa ly đến trước mặt Thẩm Thù Dục.
Hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay nàng, lý trí cuối cùng trong mắt hắn rõ ràng đã hoàn toàn vỡ nát.
“Người đâu, mang Vương phi về phủ!”
【Xong rồi, Thẩm Thù Dục thật sự dẫn theo cả trăm phủ binh đến cướp người!】
【Sợ gì chứ, người Hách gia ai cũng biết võ.】
【Người Hách gia biết võ thì đúng, nhưng giờ người nắm quyền quản lý trong phủ là Tần Sương Ngữ, bà ta liệu có dám vì Gia Nghi mà đánh cược cả nhà Hách gia không?】
【Mọi người mau nhìn kìa, lão thái quân đang đánh nhau với Thẩm Thù Dục rồi!
Công phu của Thẩm Thù Dục sao lại lợi hại vậy, lão thái quân hình như đang có chút đuối sức!】
【Hào quang nam chính cũng quá vô lý đi! Lão thái quân là một cựu nữ tướng tinh anh đấy!
Sao lại không đánh lại một tên gà mờ như Thẩm Thù Dục chứ?!】
Dòng chữ trên màn hình đang thay ta lo lắng, nhưng lần này — bọn họ phải thất vọng rồi.
Ta không chỉ đánh không lại Thẩm Thù Dục, mà còn bị hắn đánh ngã xuống đất.
Trong lúc ta vẫn đang mắng chửi, hắn đã cướp lấy Trường Minh Thương từ tay ta, và trong chớp mắt, đ.â.m thẳng về phía n.g.ự.c ta.
Ngay lúc nguy cấp, Gia Nghi lao lên chắn trước mặt ta, dùng thân mình đỡ lấy nhát thương ấy.
Máu tươi từ bụng dưới của nó phun ra, nhuộm đỏ cả váy trắng.
“Lý Thái y!”
Ta vội vàng bước tới, kéo Lý thái y đến bên Gia Nghi.
Lý thái y nhân cơ hội bắt mạch cho Gia Nghi, chỉ chốc lát sau, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thẩm Thù Dục:
“Vương gia, mạch tượng của Vương phi đúng là hỉ mạch, nhưng nhát thương này đã làm tổn thương tử cung, đứa bé trong bụng Vương phi… e là không giữ được…”
“Ngươi nói cái gì?”
Thân hình Thẩm Thù Dục khẽ lảo đảo, đồng tử trợn lớn.
“Ông ấy nói — ngươi đã tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t chính đứa con ruột của mình!”
“Dục Vương, hôm qua Gia Nghi căn bản không uống thuốc sẩy thai, nó uống là thuốc an thai! Ngươi rốt cuộc hận Gia Nghi đến mức nào, ngay cả đứa con duy nhất của nó cũng không dung tha!”
Ta lau nước mắt, ra lệnh cho Anh Lan đưa Gia Nghi trở về nội viện.
Thẩm Thù Dục không ngăn cản.
Hắn cứ thế ngây người đứng đó, rất lâu không động đậy, sững sờ, choáng váng, thất thần.