Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn

Chương 4



10

 

Sau khi đón Gia Nghi về nhà, ta gọi cả nhà Lão Lục, thê tử và con gái của Lão Tam đến chính sảnh, trịnh trọng tuyên bố: 

 

Từ hôm nay, Gia Nghi sẽ sống ở Đông viện, nó vẫn là Đại tiểu thư của Hách gia. 

 

“Lão thái quân, chuyện này e là không hợp lẽ cho lắm. Người ta phu thê cãi nhau, sao ta có thể cứ thế mang người ta về mẫu gia được?” 

 

“Đúng vậy, nếu Dục Vương đến đòi người thì biết tính sao đây?” 

 

Thê tử Lão Lục và thê tử Lão Tam đều tỏ ý phản đối. 

 

Tam tiểu thư Hách Thi Văn cũng bĩu môi: 

 

“Tổ mẫu, người để đường tỷ ở lại Hách gia lâu dài, vậy sau này con còn lấy chồng kiểu gì?” 

 

“Gia Nghi sống ở Hách gia, liên quan gì đến chuyện con lấy chồng?” 

 

“Tổ mẫu, đường tỷ đã gả cho Dục Vương thì nên theo chồng. Chỉ vì mâu thuẫn phu thê mà quay về mẫu gia ở lâu dài, người ngoài sẽ nói con gái Hách gia dựa thế mẫu gia, không giữ bổn phận làm thê tử…” 

 

Chưa để Thi Văn nói hết, “bốp” một tiếng, ta tát thẳng vào mặt nó. 

 

“Thế lực của Hách gia là để dùng cho nữ nhi Hách gia!” 

 

“Nam nhi nhà họ Hách đều c.h.ế.t ngoài chiến trường, nếu đến nữ nhi ta cũng không bảo vệ nổi, thì ta – Trang Thiệu Hoa – còn sống để làm gì?!” 

 

“Thi Văn, tổ mẫu nói cho con biết. Con gái nhà Hách gia có thể không lấy chồng, có thể không theo chồng, có thể không giữ tam tòng tứ đức, nhưng tuyệt đối không thể để người khác ức hiếp! 

 

“Con nghĩ xem, sau này nếu con bị nhà chồng ngược đãi mà Hách gia làm ngơ, con có cam lòng không?” 

 

“Ta nói cho các người biết, Hách gia vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục. 

 

“Không phân nam nữ, chỉ cần mang dòng m.á.u Hách gia, ta đều sẽ bảo vệ đến cùng!” 

 

“Ai cảm thấy việc Gia Nghi ở lại Hách gia là nỗi nhục, kia kìa, cửa lớn đó, mau cút đi!” 

 

Thê tử Lão Tam nghe vậy, lập tức kéo Thi Văn quỳ xuống: 

 

“Lão thái quân nói phải, chúng con không có ý kiến.” 

 

Thi Văn rưng rưng nước mắt, mím chặt môi không dám nói gì. 

 

Thê tử Lão Lục – người nắm quyền quản gia – vội vàng đứng ra giảng hòa: 

 

“Tẩu tẩu, thân thể lão thái quân không được tốt, đón Gia Nghi về mẫu gia ở một thời gian, chắc Dục Vương cũng sẽ không để tâm đâu.” 

 

Lời này rõ ràng là ám chỉ ta sắp chết, đợi ta c.h.ế.t rồi thì bọn họ sẽ đuổi Gia Nghi trở lại Dục Vương phủ cũng không muộn. 

 

Ta xoa xoa ấn đường, cho bọn họ lui ra ngoài. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lúc này, điều khiến ta phiền lòng nhất không phải là lòng người trong Hách gia không đồng nhất. 

 

Cũng không phải là chuyện Thẩm Thù Dục sớm muộn sẽ trả thù. 

 

Mà là — phải xử lý đứa bé trong bụng Gia Nghi thế nào đây? 

 

Ta lo lắng dẫn theo lang trung đáng tin nhất trong phủ đến Đông viện bắt mạch cho Gia Nghi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lang trung liếc mắt ra hiệu cho ta. 

 

Ta nhìn một cái liền biết — là mạch hỉ. 

 

Chuyện này… thật sự rất nan giải rồi. 

 

“Gia Nghi, tổ mẫu hỏi con một câu. Nếu con thật sự mang thai con của Thẩm Thù Dục — con giữ hay là không giữ?”

 

11

 

“Con… có thai?” 

 

Gia Nghi sững sờ, đầu ngón tay run rẩy chạm lên bụng dưới. 

 

Một lúc sau, nó bất lực nói: 

 

“Tổ mẫu, đứa bé này là hoàng tôn của bệ hạ, con làm sao có thể không giữ…” 

 

【Nữ chính nói đúng đấy, mưu hại hoàng tôn là tội tru di cửu tộc. Gia Nghi gánh không nổi, lão thái quân cũng không gánh nổi.】 

 

【Nhưng nếu Gia Nghi sinh đứa bé ra, thì chắc chắn lại rơi vào kịch bản nữ chính bị ngược thôi.】 

 

【Mọi người nghĩ gì vậy, cho dù không có đứa con này, Thẩm Thù Dục cũng sẽ không buông tha cho Gia Nghi! Đây là truyện truy thê hay là văn học tàn sát vậy, nữ chính không thể thoát khỏi kịch bản đâu!】 

 

【Đừng nói chắc như đinh đóng cột vậy. Đến lão thái quân còn có thể c.h.ế.t rồi sống lại, cớ gì Gia Nghi không thể thoát khỏi định mệnh? Chỉ cần không giữ đứa bé này, thì về sau cũng không đến mức vì bị cướp con mà mắc chứng cuồng loạn.】 

 

……

 

Màn hình lại tiếp tục náo loạn, tranh cãi kịch liệt chuyện có nên giữ lại đứa bé hay không. 

 

Ta ấn ngực, ngồi xuống bên cạnh Gia Nghi. 

 

Người đời nghĩ sao ta không để tâm. 

 

Ta chỉ quan tâm đến ý nghĩ trong lòng tôn nữ mình. 

 

“Gia Nghi, con nói cho tổ mẫu biết, nếu không nghĩ đến điều gì khác — con có muốn giữ lại đứa bé này không?” 

 

Gia Nghi ngẩng đầu, dứt khoát đáp hai chữ: 

 

“Không muốn.” 

 

“Được, tổ mẫu hiểu rồi.” 

 

Gia Nghi cảm nhận được tâm trạng của ta, đôi mắt đỏ hoe, khẽ nói: 

 

“Tổ mẫu, là Gia Nghi bất hiếu… khiến người phải lo nghĩ nhiều như vậy.” 

 

“Đứa ngốc, ta là tổ mẫu của con. Ta không che chở cho con, thì ai sẽ che chở?” 

 

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Gia Nghi, ta nâng tay lên, nhẫn tâm đánh ngất nó. 

 

Đặt nó nằm ngay ngắn trên giường. 

 

“Cháu ngoan của ta, ngủ một giấc thật ngon. 

 

“Khi tỉnh lại… đứa bé sẽ không còn nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com