Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn

Chương 3



7

 

Ta giao Trường Minh Thương cho Gia Nghi. 

 

Ngay khoảnh khắc nó cầm lấy thương, lập tức đ.â.m thẳng về phía Thẩm Thù Dục. 

 

Thẩm Thù Dục bị thương ở cánh tay, giận dữ gầm lên: 

 

“Hách Gia Nghi, ngươi điên rồi sao?!” 

 

Gia Nghi chẳng thèm để ý, lại đ.â.m thêm một thương nữa — lần này xé toạc ngọc quan trên đầu hắn. 

 

“Hách Gia Nghi!!!” 

 

Trán Thẩm Thù Dục nổi đầy gân xanh: 

 

“Ngươi còn chút dáng vẻ của Vương phi nữa không?!” 

 

“Cái danh Vương phi thối nát đó, ta đã chẳng buồn giữ từ lâu rồi! 

 

“Thẩm Thù Dục, từ nay trở đi, ta và ngươi đoạn tuyệt tình nghĩa!” 

 

Ba năm nhẫn nhịn, đến giờ phút này, Gia Nghi cuối cùng cũng không nhịn nữa. 

 

Nó cầm trường thương, quét ngang cả viện Phù Dung. 

 

Phá tung cửa sổ, đ.â.m vỡ xà nhà, đập nát đình nghỉ và bàn đá. 

 

Ầm ầm ầm… tiếng sụp đổ vang dội từng nhịp đánh thẳng vào tim Thẩm Thù Dục. 

 

Còn dòng chữ kỳ lạ thì phát điên lên: 

 

【Nữ chính ơi, g.i.ế.c luôn đôi cẩu nam nữ đó đi!】 

 

【Không được! Nếu Gia Nghi g.i.ế.c Thẩm Thù Dục, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không tha cho cô ấy và lão thái quân!】 

 

【Lão thái quân đang nghĩ gì vậy? Sao không can ngăn một chút?】 

 

【Ngăn gì mà ngăn?! Mấy người không thấy à, lão thái quân còn muốn g.i.ế.c Thẩm Thù Dục hơn cả Gia Nghi ấy chứ!】 

 

【Gia Nghi, lão thái quân, xin hai người hãy bình tĩnh, giờ không ai có thể giúp nhà họ Hách cả đâu!】 

 

Ta thấy rõ từng câu từng chữ hiện lên trong mắt, nhưng vẫn không ngăn Gia Nghi lại. 

 

Tôn nữ ta, ta hiểu nó. 

 

Nó có chừng mực. 

 

Nhưng nhát thương cuối cùng… 

 

Gia Nghi đã g.i.ế.c người  rồi.

 

8

 

Gia Nghi dứt khoát đ.â.m xuyên cổ họng nha hoàn của Lý Thư Dao. 

 

Kẻ trước đó còn vênh váo sỉ nhục nó, trong chớp mắt đã trở thành một cái xác đẫm m.á.u lạnh toát. 

 

“Lý Thư Dao, thả Bích Vân ra. Nếu không, người tiếp theo c.h.ế.t sẽ là ngươi.” 

 

Thấy Gia Nghi thật sự nổi sát ý, Lý Thư Dao hoảng sợ rúc chặt vào lòng Thẩm Thù Dục: 

 

“Vương gia, tỷ tỷ chắc chắn là phát điên rồi! Mau, mau bắt lấy tỷ ấy đi!” 

 

Mấy chục thị vệ trong vương phủ lập tức động đậy, sẵn sàng ra tay. 

 

Ta từ trong tay áo rút ra lệnh bài, đã chuẩn bị đại khai sát giới. 

 

Không ngờ, Thẩm Thù Dục lạnh giọng ra lệnh: 

 

“Đem Bích Vân tới đây.” 

 

Bích Vân toàn thân đầy thương tích bị lôi tới viện Phù Dung, vừa thấy ta liền bật khóc quỳ xuống: 

 

“Lão thái quân, nô tỳ không hề có ý hại con của trắc phi, thật sự không có!” 

 

Ta đỡ lấy nàng, giao lại cho Gia Nghi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sau đó bước tới trước mặt Thẩm Thù Dục: 

 

“Dục Vương, hôm nay lão thân phải mang Gia Nghi và Bích Vân đi.” 

 

“Nếu bản vương không đồng ý thì sao?” 

 

“Vậy thì phủ Dục Vương hôm nay… m.á.u sẽ chảy thành sông!” 

 

Thẩm Thù Dục nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo khóa chặt ta: 

 

“Ngươi đang uy h.i.ế.p bản vương?” 

 

“Uy hiếp?” 

 

“Vương gia hiểu nhầm rồi, lão thân từ trước đến nay, nói được làm được.” 

 

Ta nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thù Dục. 

 

Hắn nhíu mày chặt lại, ánh mắt lạnh như băng chuyển sang nhìn Gia Nghi: 

 

“Hách Gia Nghi, hôm nay ngươi dám bước ra khỏi viện Phù Dung, thì cả đời này đừng hòng quay lại!” 

 

Gia Nghi khựng người, do dự trong chốc lát. 

 

Cuối cùng, nó lướt ngang qua ta, từng bước từng bước tiến về phía Thẩm Thù Dục: 

 

“Vương gia, thiếp sẽ không bao giờ quay lại nữa. 

 

“Cái này, trả lại cho ngài.” 

 

Gia Nghi gỡ tấm ngọc bài vẫn luôn đeo bên cổ, ném xuống đất. 

 

Ngọc bài vỡ làm đôi, cùng vỡ nát… là nét mặt của Thẩm Thù Dục. 

 

“Cút! Tất cả các ngươi, cút cho bản vương!”

 

9

 

【Cốt truyện sao lại thay đổi rồi?? Vậy sau này Thẩm Thù Dục còn truy thê điên cuồng nữa không?】 

 

【Thay đổi chẳng phải rất tốt sao? Gia Nghi nên về Hách gia làm tiểu bảo bối, cớ gì phải ở lại Dục Vương phủ chịu ngược?】 

 

【Đúng vậy đó, Gia Nghi c.h.ế.t rồi Thẩm Thù Dục mới truy thê, gọi gì là “hỏa táng tràng”?】 

 

【Vậy Gia Nghi bảo bối có biết trước rằng, người cứu nàng năm bảy tuổi vốn không phải Thẩm Thù Dục, mà là Thẩm Trường Uyên không?】 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

【A a a a, kích động quá! Nếu Gia Nghi có thể đến với Thẩm Trường Uyên thì tốt biết bao!】 

 

Truy thê hỏa táng tràng? 

 

Truy thê thì ta không rành, nhưng hỏa táng… thì ta rành! 

 

Còn Thẩm Trường Uyên… hóa ra người cứu Gia Nghi năm xưa lại là hắn! 

 

Ta có chút không dám tin. 

 

Mẫu tử Thẩm Thù Dục và Hoàng hậu lại có thể vô liêm sỉ đến mức ấy? 

 

Năm đó Hách gia đang thời hưng thịnh, bọn họ không tiếc mặt mũi mà cướp lấy công lao cứu người của Thẩm Trường Uyên, lừa lão Ngũ đem Gia Nghi gả cho Thẩm Thù Dục. 

 

Đến nay biết Hách gia không dính líu đến đảng phái, lại thấy dòng dõi Hách gia thưa thớt, bọn họ hẳn đã hối hận. 

 

Cho nên mới chèn ép Gia Nghi khắp nơi, để nâng Lý Thư Dao lên làm chính phi. 

 

“Đồ khốn nạn!” 

 

“Bà ngoại, người đừng tức giận. Về sau con sẽ không dính dáng gì đến Dục Vương nữa đâu.” 

 

Gia Nghi ngẩng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với ta. 

 

So với lần trước về nhà, nó gầy đi không ít, khuôn mặt nhỏ hẳn lại. 

 

Ta khẽ xoa mu bàn tay nó, lòng lại thấy đau xót. 

 

Có lẽ… nó vẫn chưa biết — 

 

Nó đã mang thai con của Thẩm Thù Dục rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com