“Vương gia hiểu nhầm rồi, lão thân từ trước đến nay, nói được làm được.”
Ta nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thù Dục.
Hắn nhíu mày chặt lại, ánh mắt lạnh như băng chuyển sang nhìn Gia Nghi:
“Hách Gia Nghi, hôm nay ngươi dám bước ra khỏi viện Phù Dung, thì cả đời này đừng hòng quay lại!”
Gia Nghi khựng người, do dự trong chốc lát.
Cuối cùng, nó lướt ngang qua ta, từng bước từng bước tiến về phía Thẩm Thù Dục:
“Vương gia, thiếp sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“Cái này, trả lại cho ngài.”
Gia Nghi gỡ tấm ngọc bài vẫn luôn đeo bên cổ, ném xuống đất.
Ngọc bài vỡ làm đôi, cùng vỡ nát… là nét mặt của Thẩm Thù Dục.
“Cút! Tất cả các ngươi, cút cho bản vương!”
9
【Cốt truyện sao lại thay đổi rồi?? Vậy sau này Thẩm Thù Dục còn truy thê điên cuồng nữa không?】
【Thay đổi chẳng phải rất tốt sao? Gia Nghi nên về Hách gia làm tiểu bảo bối, cớ gì phải ở lại Dục Vương phủ chịu ngược?】
【Đúng vậy đó, Gia Nghi c.h.ế.t rồi Thẩm Thù Dục mới truy thê, gọi gì là “hỏa táng tràng”?】
【Vậy Gia Nghi bảo bối có biết trước rằng, người cứu nàng năm bảy tuổi vốn không phải Thẩm Thù Dục, mà là Thẩm Trường Uyên không?】
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
【A a a a, kích động quá! Nếu Gia Nghi có thể đến với Thẩm Trường Uyên thì tốt biết bao!】
Truy thê hỏa táng tràng?
Truy thê thì ta không rành, nhưng hỏa táng… thì ta rành!
Còn Thẩm Trường Uyên… hóa ra người cứu Gia Nghi năm xưa lại là hắn!
Ta có chút không dám tin.
Mẫu tử Thẩm Thù Dục và Hoàng hậu lại có thể vô liêm sỉ đến mức ấy?
Năm đó Hách gia đang thời hưng thịnh, bọn họ không tiếc mặt mũi mà cướp lấy công lao cứu người của Thẩm Trường Uyên, lừa lão Ngũ đem Gia Nghi gả cho Thẩm Thù Dục.
Đến nay biết Hách gia không dính líu đến đảng phái, lại thấy dòng dõi Hách gia thưa thớt, bọn họ hẳn đã hối hận.
Cho nên mới chèn ép Gia Nghi khắp nơi, để nâng Lý Thư Dao lên làm chính phi.
“Đồ khốn nạn!”
“Bà ngoại, người đừng tức giận. Về sau con sẽ không dính dáng gì đến Dục Vương nữa đâu.”
Gia Nghi ngẩng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với ta.
So với lần trước về nhà, nó gầy đi không ít, khuôn mặt nhỏ hẳn lại.