Ta một tay ôm lấy t.h.i t.h.ể đẫm m.á.u của A Hoàng, mặc cho huyết dịch ướt đẫm giáp trụ trên người.
“A Hoàng, ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Chờ Thúy Hoàn bò đến hành lang nơi người qua lại tấp nập, ta thong thả vung thương, rạch mở bụng nàng.
Hạ nhân trong phủ nào từng thấy cảnh tượng m.á.u me rợn người đến vậy, ai nấy đều hoảng hốt bỏ chạy tán loạn.
Chỉ có Hứa Như Ý một mình chống nạng bước đến chỗ ta, bước chân nặng nhẹ xen kẽ, tựa hồ còn nhanh hơn trước đây.
“Biểu tỷ, ngươi xem ta đi thế này đã được chưa?”
Ta chẳng thèm đáp lời.
Từ nhỏ, Hứa Như Ý đã như thế — rõ ràng đi được, lại cứ ngồi xe lăn.
Nàng nói nàng sợ nghe người ta gọi mình là đồ què, nhưng kỳ thực, trừ bản thân nàng, chẳng có ai từng gọi nàng như vậy.
“Biểu tỷ, ngươi không nói gì là vì ta đi vẫn chưa tốt sao?
“Ta đã cố gắng hết sức rồi, suốt ngày suốt đêm tập luyện mà vẫn chẳng thể bước đi như người thường.”
“Hứa Như Ý, ngươi xứng là người thường sao?
“Nếu ngươi là người, thì vì cớ gì nuôi A Hoàng ba năm trời lại chẳng có lấy một chút cảm tình?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hứa Như Ý bật cười run rẩy, trong nụ cười mang theo bi ai lạnh lẽo:
“Biểu tỷ, năm đó vì tranh viện Mộc Lan với ta, ngươi khiến ta ngã gãy chân, ngươi có nửa phần tình cảm nào với ta không?”
“Ngươi hỏi ta vì sao g.i.ế.c A Hoàng — thứ không đoạt được thì hủy đi, đó chẳng phải chính là điều hôm nay ngươi dạy ta sao?”
“Ngươi có biết không, bụng A Hoàng mềm lắm.”
“Ta dùng con d.a.o găm ngươi tặng, chỉ khẽ khứa một cái là rạch toang.”
“Sau đó, ta moi lấy tim của nó ra.”
“Hừm…”
“Hả? Biểu tỷ, ta biết ngươi sẽ không g.i.ế.c ta.”
“Bởi vì ngươi còn muốn đoạt lại tất thảy mọi thứ từ tay ta.”
Hứa Như Ý liếc nhìn ta, môi nở nụ cười như hoa.
Ta ôm lấy t.h.i t.h.ể A Hoàng, xoay người rời đi, nhưng đi được mấy bước lại bỗng dừng chân, như vừa sực nhớ điều gì.
“Biểu muội, yến hỉ ngày mai, có cần ta thay ngươi mời Triệu Văn Vũ không?”
Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức sa sầm, một lúc sau mới trầm giọng đáp:
“Biểu tỷ, không cần kéo người vô can vào. Ta với Triệu đại nhân sớm đã đoạn tuyệt liên lạc.”
Liên lạc có thể đoạn, nhưng tình, đã đoạn chưa?
Ta thấy rõ từng tia hoảng hốt thoáng hiện nơi đáy mắt nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa rồi, Hứa Như Ý chỉ nói đúng một nửa.
Ta không g.i.ế.c nàng, không phải vì muốn đoạt lại cái gì, mà là muốn khiến nàng sống không bằng chết.
Loại người như nàng, c.h.ế.t mới là giải thoát.
13
Sáng hôm sau, phủ họ Bạch trong ngoài đều treo lụa trắng, trên đất rải đầy tiền giấy, tiệc cưới bị đổi thành tang lễ, mà khách khứa lại toàn là quân Bạch gia theo ta từ Bắc Cương hồi kinh thăm thân.
Dân chúng sáng sớm đã kéo đến lĩnh tiền mừng thì xôn xao thắc mắc:
“Hôm nay chẳng phải Hứa Như Ý xuất giá sao?”
“Trong phủ tướng quân, ai qua đời vậy?”
“Chẳng lẽ là lão phu nhân tạ thế rồi? Nghe nói thân thể bà vẫn luôn yếu.”
“Hứa Như Ý đúng là xui xẻo, đại hỉ chưa thành đã khắc c.h.ế.t lão phu nhân.”
⋯⋯
Nghe xong lời bàn tán ấy, ta liền nghiêm giọng đính chính:
“Chư vị, hôm nay trong phủ Bạch gia là tang lễ, là để tiễn đưa A Hoàng — chú chó trung thành.”
“Tổ mẫu ta vẫn chưa chết, chỉ là… chắc cũng chẳng còn được bao lâu.”
Hôm qua, ta ôm t.h.i t.h.ể A Hoàng tới trước mặt tổ mẫu, tự tay khâu bụng nó lại ngay trước mắt bà.
Tổ mẫu bị dọa đến phát bệnh tim, lang trung nói bà đã bệnh vào giai đoạn nguy kịch, sống chẳng còn được bao lâu.
Nhưng dẫu thân thể đã yếu đến chẳng đứng nổi, tổ mẫu vẫn cố gắng gượng đòi tiễn Hứa Như Ý xuất giá, loại thiên vị như vậy, thật khiến người ta phải ghen tị.
Song ta cũng chẳng nói thêm lời nào, ra hiệu cho Phi Sương và Phi Tuyết bày biện lại trong phủ, thiết lập một linh đường riêng biệt cho A Hoàng.
Đêm ấy, ta g.i.ế.c liên tiếp ba mụ mụ đáng ghét, từ đó trở đi, không còn một ai trong phủ dám trái ý ta.
Ngay cả mẫu thân cũng chỉ biết thở dài, lẳng lặng ở bên tổ mẫu, khuyên Hứa Như Ý đừng chọc giận ta lúc này.
Hứa Như Ý quả thật không dám chọc ta.
Nàng bị Phi Sương áp giải, mặc đồ tang, đội khăn trắng, niệm đi niệm lại chú vãng sinh cho A Hoàng.
14
Nghe tiếng nhạc cưới rộn ràng, ta không đứng chờ Hứa Như Ý xuất môn, mà thúc ngựa thẳng đến phủ họ Lý.
Một thân giáp trụ nơi sa trường, tay cầm trường thương tua đỏ, ta sừng sững đứng trước đại môn phủ Lý, thay cha mẹ chồng đón khách mời.
Vì đã ba năm không sống tại kinh thành, chẳng nhận ra ai, ta đành phải lần lượt hỏi tên từng vị khách, rồi để Phi Tuyết ghi lại vào sổ.
Đám quan lại ấy dù đều là hạng từng trải, song chẳng hiểu sao lại giống như chưa từng thấy nội tạng người chết, mỗi người đều phải nhìn thật lâu trái tim cắm trên mũi thương của ta, rồi mới viện cớ đau đầu chóng mặt, vội vã cáo từ.
Duy chỉ có vài kẻ thần kinh cứng cáp hơn đôi chút, tựa như Triệu Văn Vũ, di tổ mẫu, hay tam hoàng tử Thẩm Trường Uyên, bọn họ cũng vào trong phủ họ Lý uống được một ly rượu mừng.