Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn

Chương 20



Lý Mục Lương cùng Hứa Như Ý cố tình tránh mặt ta, không lộ diện nơi tiền sảnh, mà lén lút theo cửa sau chuồn vào Đông viện. 

 

Ba năm trước, chính tại gian phòng lớn Đông viện này, ta và Lý Mục Lương từng định động phòng hoa chúc. 

 

Ba năm sau, nữ tử trong lòng hắn đã chẳng còn là ta, mà là Hứa Như Ý. 

 

Ta cố ý chờ thêm chốc lát bên ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng nàng ta ngượng ngùng thỏ thẻ, lúc ấy mới bất ngờ đạp tung cửa phòng.

 

Hứa Như Ý sợ hãi co rụt người lại trong chăn, Lý Mục Lương mình trần lúng túng cúi người nhặt quần lót rơi dưới đất: 

 

“Bạch Minh Nguyệt, ngươi dám rình trộm người ta hành phòng, còn biết liêm sỉ hay không?” 

 

Liêm sỉ? 

 

Tất nhiên là có. 

 

Nhưng thứ ta muốn hơn cả chính là căn nguyên truyền tử tôn của ngươi. 

 

Dù sao đây cũng là cảnh mà ta trông mong nhất từ khi hồi kinh. 

 

Lưỡi d.a.o vung lên như chớp — “phựt” một tiếng, tử căn của Lý Mục Lương bị c.h.é.m phăng không thương tiếc. 

 

Máu tươi trào ra thấm đẫm cả đất. 

 

Ta dẫm lên đám m.á.u thịt be bét ấy, dịu dàng cười với Hứa Như Ý đang run rẩy như nai con bị kinh hoảng: 

 

“Biểu muội, không cần cảm tạ đâu.” 

 

“Giờ thì Lý Mục Lương và ngươi chẳng khác gì — đều là phế vật.”

 

15

 

Ngày hôm sau, đích thân Vân quý phi – thân tỷ tỷ của Lý Mục Lương – phái người triệu ta cùng hắn tiến cung.

 

Hoàng thượng việc gì cũng nghe theo Quý phi, vậy mà lại cho gọi cả Hoàng hậu đến, muốn để một nam tử ngoại tộc như Lý Mục Lương ở lại trong cung tĩnh dưỡng.

 

Còn ta thì sao? Vân quý phi không biết từ đâu nghe được chuyện ta dẫn ba vạn quân về kinh, liền lập tức gán cho ta tội danh mưu phản, nhất định đòi hoàng thượng bỏ ngục trị tội.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bệ hạ, nếu Bạch Minh Nguyệt không có ý mưu phản, thì nàng dẫn nhiều quân như thế hồi kinh để làm gì?”

 

“Ái phi, quân Bạch gia trấn thủ Bắc Cương, trong số ấy có nhiều binh sĩ suốt mười năm chưa về nhà, lần này nhân dịp theo nàng ta hồi kinh thăm phụ mẫu thê nhi là trẫm cho phép.”

 

Vân quý phi vẫn không chịu thôi: “Ba vạn người kia hiện giờ ở đâu? Bạch Minh Nguyệt, ngươi có chứng cứ gì chăng?”

 

“Có, nằm trong tay Thị lang Binh bộ – Triệu Văn Vũ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Triệu Văn Vũ phụng chỉ mang sổ sách ghi tên binh sĩ xin phép về thăm thân trình lên ngự thư phòng. Vân quý phi cũng chẳng phải kẻ ngu: “Chỉ có danh sách thôi thì chưa đủ. Ai biết đám người đó có thật sự về quê hay không? Bệ hạ, vô lửa sao có khói, người nên điều tra rõ ràng.”

 

Hoàng thượng trầm ngâm một lát, rồi hạ lệnh cho Triệu Văn Vũ lập tức đến hai thành Xung Vũ, Phượng Tiên – sát cạnh kinh thành – để xác minh.

 

“Bạch tướng quân, khanh tuyệt đối đừng phụ lòng tin của trẫm.”

 

16

 

Ta cùng Triệu Văn Vũ bước ra khỏi ngự thư phòng. Hồi nhỏ, Bạch gia và Triệu gia vốn là hàng xóm, hắn từng chơi đùa cùng chúng ta.

 

Về sau, Hứa Như Ý bị thương ở chân, hắn liền chỉ chơi với một mình nàng ta.

 

Ta nhớ rõ, trước ngày ta xuất giá, hắn và Hứa Như Ý vẫn thân thiết như xưa, cùng nhau mày mò chế tác những vật dụng kỳ lạ, cuộc sống xem ra cũng khá thú vị.

 

Mẫu thân ta từng cảm khái rằng: nếu Như Ý có thể gả vào nhà họ Triệu thì tốt biết bao.

 

Không rõ trong ba năm qua giữa Hứa Như Ý và Triệu Văn Vũ đã xảy ra chuyện gì, mà khiến chàng thiếu niên từng nhiệt thành chân thật ấy dường như đã hóa thành một người khác.

 

Ta để ý thấy hắn cúi đầu, như muốn nói lại thôi.

 

“Triệu đại nhân, có phải ngươi muốn hỏi chuyện biểu muội của ta chăng?”

 

Triệu Văn Vũ mím môi, lắc đầu với vẻ thiếu tự nhiên.

 

Ta liền thong thả nói:

 

“Đêm qua, Như Ý không bị thương. Nhưng hôm nay thì chưa chắc đã may mắn như vậy.”

 

Lời vừa dứt, rõ ràng hắn đã trở nên vô cùng căng thẳng: “Bạch tướng quân, vì sao lại như vậy?”

 

Ta cố ý liếc nhìn quyển danh sách hắn đang ôm trong lòng: “Tâm tình không tốt, ta liền muốn lấy thiếp thất ra xả giận.”

 

Triệu Văn Vũ chau mày, im lặng cùng ta đi thêm một đoạn. Gần tới cổng cung, hắn chủ động lên tiếng: “Chuyện tướng quân lo nghĩ, Văn Vũ sẽ dốc hết sức hoàn thành. Chỉ mong tướng quân… có thể đối đãi tử tế với Như Ý.”

 

“Được.” Ta khẽ cong môi. Quả nhiên, nói chuyện với người thông minh luôn là chuyện dễ chịu.

 

Sau khi về phủ, ta quả thật không làm gì Hứa Như Ý. Chỉ thản nhiên bảo nàng ta:

 

“Biểu muội, vì ngươi mà Triệu Văn Vũ sắp phải phạm vào tội khi quân đáng c.h.ế.t đấy.”

 

Sắc mặt Hứa Như Ý dần dần vỡ vụn, nàng ta cắn chặt môi, không thể thốt nên lời.

 

Vì tranh giành với ta mà phải từ bỏ người mình thực lòng yêu, hẳn là cảm giác vô cùng đau đớn.

 

Nỗi thống khổ ăn sâu vào tận cốt tủy ấy, như một vết nứt không thể lành, sẽ khắc sâu vào quãng đời còn lại của Hứa Như Ý, đeo bám không rời, sống không bằng chết.

 

Nhưng ta không ngờ được, trong tay Hứa Như Ý vẫn còn một quân bài cuối cùng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com