Ba năm trước, phụ thân cùng hai huynh trưởng vốn đã hứa sẽ tiễn ta xuất giá, vậy mà mãi chẳng thấy về, tới tận ngày thành hôn của ta, tin từ Bắc Cương mới truyền tới: bọn họ đã mất tích.
Cùng lúc ấy, còn lan truyền lời đồn ba người thông đồng với địch.
Nhà họ Bạch như bị đặt trên chảo lửa — nếu thiên tử nổi giận, hai mươi vạn Bạch gia quân trấn thủ Nguyệt Khâu thành cũng khó thoát họa lây.
Tối hôm đó, ta còn chưa kịp động phòng với Lý Mục Lương, liền cởi giá y, khoác giáp trụ, suốt đêm cấp tốc tiến về Nguyệt Khâu.
Liên tiếp đoạt lại Xuyên Châu, Bắc Hà — thu hồi đất đai thất thủ của Đại Chu, mới có thể bảo toàn được Bạch gia và Bạch gia quân.
Vì tìm phụ thân cùng huynh trưởng, ta ở lại Bắc Cương suốt ba năm trời.
Nào ngờ, không chỉ không tìm được người, đến cả mẫu thân và tổ mẫu… cũng đều chẳng còn nữa.
“Tiểu thư… là Xảo Ngọc vô dụng, không thể gìn giữ nổi viện Mộc Lan cho người.”
Tiếng Xảo Ngọc kéo ta thoát khỏi dòng hồi ức.
Nàng nói từ sau khi ta rời kinh, tổ mẫu và mẫu thân lần lượt nhiễm dịch bệnh, chính Hứa Như Ý ngày đêm tận tình chăm sóc bên giường suốt ba tháng trời, mới lọt được vào mắt các bà ấy.
Từ đó về sau, mỗi ngày Hứa Như Ý đều đến viện của hai người thỉnh an.
Thấy tổ mẫu và mẫu thân vì lo lắng Bắc Cương mà u sầu không nguôi, nàng ta liền đưa hai người đi nghe khúc, dạo chơi ngoài thành.
Cũng chính khi dạo chơi ấy, xe lăn của nàng đột nhiên trượt xuống sườn dốc, tình cờ được Lý Mục Lương ra tay cứu giúp.
Từ đó trở đi, hai người qua lại thường xuyên, rồi sinh tình cảm.
Nghe xong lời Xảo Ngọc thuật lại, ta khẽ rũ mi mắt.
Trên đời này sao có chuyện trùng hợp đến thế?
Vừa hay trượt xe lúc đi chơi, lại vừa hay được Lý Mục Lương cứu?
Trực giác nói với ta — tất cả đều là Hứa Như Ý tính toán từ trước.
Nàng ta từ nhỏ đã thích cướp đoạt những gì thuộc về ta: viện Mộc Lan, tổ mẫu và mẫu thân, rồi bây giờ là cả Lý Mục Lương.
Nhưng nàng ta đã quá xem thường ta rồi.
Ta có thể thủ vững biên cương, há lại không giữ nổi một cánh cửa nhà này?
11
Hôm vào triều diện thánh, ta đã tính sẵn sẽ dùng công huân nơi sa trường để cầu xin Hoàng thượng giữ ta ở lại kinh thành.
Từ nay về sau sẽ sống chung dưới một mái nhà với Hứa Như Ý, ta muốn đem tất thảy thủ đoạn nơi chiến địa, từng chiêu từng thức, dùng lên người nàng ta và Lý Mục Lương, để xem hai kẻ đó — ai mới là kẻ chịu đựng lâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nào ngờ đến cửa cung, ta lại chạm mặt di tổ mẫu Trang Thiệu Hoa.
Bà mang theo linh vị của mười tám vị liệt sĩ nhà họ Hách, quỳ nơi cổng cung, chỉ để cầu một đạo hưu thư cho cháu gái Hách Giai Nghi.
Chuyện Dục Vương sủng thiếp diệt thê, lại còn đích thân đ.â.m trọng thương Giai Nghi, ta cũng có nghe đôi chút.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi nhìn thấy mười tám linh vị của ba đời nhà họ Hách, cùng là người chốn sa trường, ta không khỏi xuống ngựa, đồng ý thay bà khuyên can Thánh thượng.
Di tổ mẫu trước giờ vốn chẳng ưa tổ mẫu ta, vậy mà hôm ấy, bà hạ mình cúi đầu cảm tạ ta.
Ta không nỡ để bà thất vọng, lại càng chẳng thể trơ mắt nhìn dòng dõi công thần bị bức ép, thế nên, dứt khoát dùng công huân của mình, đổi lấy đạo hưu thư cho Hách Giai Nghi.
Khi ta theo ước hẹn trao thánh chỉ vào tay di tổ mẫu, bà xúc động căn dặn ta: sau này khi qua Thiên Thủy Câu, nhất định phải thập phần cẩn thận, chớ rơi vào bẫy phục kích của địch nhân.
Thiên Thủy Câu là đường bắt buộc phải đi qua từ kinh thành trở về Bắc Cương, cách kinh không xa.
Tuy ta chẳng hiểu vì sao di tổ mẫu lại đoán nơi đó có địch mai phục, nhưng lòng ta vẫn đầy cảm kích.
Hiện giờ, tổ mẫu và mẫu thân đã chẳng còn coi trọng ta nữa, mà được nghe một lời dặn dò của người thân, thật sự là trân quý khôn cùng.
12
Rời cung xong, ta trở lại Hách phủ.
Vốn định đưa A Hoàng đi theo, nhưng tìm khắp nơi lại chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
Tiện tay túm lấy một nha hoàn để hỏi, nha đầu kia ấp a ấp úng: “A Hoàng… hình như đang ở… ở hậu trù.”
Hậu trù?
Sự run sợ trong giọng nàng khiến ta dâng lên một linh cảm chẳng lành, ta lập tức phóng nhanh về phía hậu trù.
Vừa đến nơi, liền nghe thấy giọng mắng mỏ của Thúy Hoàn — nha hoàn của Hứa Như Ý:
“Đồ cẩu bạc lòng! Tiểu thư ta mỗi ngày đều đút thịt cho ngươi ăn, vậy mà ngươi còn nhớ thương người khác!
Giờ thì hay rồi, tiểu thư tự tay mổ ngươi, đến lượt bọn ta ăn thịt ngươi đấy!”
Gì cơ!?
Ta nhìn kỹ lại — A Hoàng nằm bất động giữa vũng máu, bị m.ổ b.ụ.n.g moi ruột, m.á.u đỏ vẫn còn đang rỉ ra từ thân thể be bét của nó.
Thúy Hoàn thì ghé bên cạnh rửa tay, vẻ mặt đầy ghê tởm:
“Đúng là xúi quẩy, bao nhiêu nha hoàn không chọn, lại cứ bắt ta bồng ngươi tới hậu trù, buồn nôn muốn chết.”
Thúy Hoàn vừa đưa chân định đạp lên t.h.i t.h.ể A Hoàng, chưa kịp chạm tới thì đã bị trường thương của ta xuyên qua.
Thúy Hoàn đau đến gào thét, ra sức bò ra ngoài, ngay cả cầu thêu vàng nơi thắt lưng bị cọ rơi cũng chẳng dám cúi xuống nhặt.