“Trong phủ thiếu gì phòng trống, sao, ngươi cứ phải giành cái viện này với Như Ý sao?
“Ngươi và Lý Mục Lương đã bái đường thành thân, nay hồi kinh lẽ ra phải về phủ họ Lý, chạy về mẫu gia giương oai làm gì?”
Giương oai?
Là ai đánh nha hoàn của ta, làm càn làm quấy — không phải chính là Hứa Như Ý sao?
Ta thoáng thất thần — ba năm không gặp, mẫu thân dường như đã chẳng còn là mẫu thân của ta, tổ mẫu cũng chẳng còn là tổ mẫu xưa kia nữa.
Các bà đều đứng về phía Hứa Như Ý, vì nàng mà không tiếc đối đầu cùng ta.
Mà kẻ chủ mưu chân chính lại đang nấp sau lưng các bà, ngạo nghễ mà dõi mắt nhìn ta châm chọc.
Hứa Như Ý giống như đang mong chờ nhìn thấy vẻ mặt thất bại sụp đổ nơi ta, chỉ tiếc, nàng ta vĩnh viễn sẽ không được toại nguyện.
Thân là thủ lĩnh ba quân, ta chưa từng biết thế nào là sụp đổ, cũng tuyệt không biết nhận thua.
“Hứa Như Ý, khi nhỏ ngươi tranh viện Mộc Lan với ta, ngươi ngã gãy chân.
“Hôm nay lại dám nhòm ngó đồ của ta, chẳng lẽ không sợ mất mạng hay sao?”
Ta hất văng tổ mẫu và mẫu thân sang bên, trả lại Hứa Như Ý cái tát vừa rồi ngay trên mặt nàng, rồi bất ngờ kéo nàng ta ra khỏi xe lăn, lôi tới tận cửa phòng.
Toàn bộ bày biện trong phòng đều đã đổi khác, đồ của ta — không còn một thứ nào.
“Căn phòng ngươi từng ở, quá dơ bẩn, ta không cần.”
“Nhưng cho dù là thứ ta không cần — cũng không đến lượt ngươi dùng.”
“Phi Sương! Phi Tuyết! Phá hết cho ta! Từ trong ra ngoài, đập nát không chừa thứ gì!”
08
Phi Sương, Phi Tuyết cao giọng đáp “vâng”, tổ mẫu cùng mẫu thân tức đến đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, mắng ta bất hiếu vô đạo.
Ta ngoáy ngoáy tai, búng lấy chút ráy ra, b.ắ.n thẳng vào mặt Hứa Như Ý:
“Chửi sớm quá đấy, đợi ta lột da Hứa Như Ý xong, lúc ấy mấy người mắng tiếp cũng chưa muộn.”
Tổ mẫu vốn thân thể suy nhược, lúc này lại bị ta chọc giận đến ngất lịm đi, Hứa Như Ý gào khóc, định bò qua đỡ, nhưng ta cùng Phi Sương, Phi Tuyết vẫn ung dung đập phá, thoáng chốc viện Mộc Lan hỗn loạn như nồi cháo.
Đột nhiên, một nhóm gia đinh xa lạ vây chặt lấy ta.
Người dẫn đầu — chính là trượng phu ba năm không gặp của ta: Lý Mục Lương.
Trên người hắn vẫn còn khoác triều phục, chưa kịp thay, cứ thế dẫn người xông vào phủ cứu người, xem ra Hứa Như Ý trong lòng hắn quả nhiên không tầm thường.
“Bạch Minh Nguyệt! Ngươi là thứ đàn bà độc địa hay ghen!”
“Ngươi vượt ngàn dặm trở về kinh chỉ để làm nhục Như Ý thôi sao?”
“Người muốn cưới Như Ý là ta, kẻ đem lòng yêu Như Ý cũng là ta, ngươi có gì bất mãn thì cứ nhằm vào ta đây!”
“Được thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bật cười, bước lên một bước, bẻ gãy cánh tay phải của Lý Mục Lương.
Khi chuẩn bị bẻ nốt tay trái, mẫu thân vội cản ta:
“Minh Nguyệt, Mục Lương là phu quân con, sao con có thể làm càn như thế được!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Người đâu, đem đại tiểu thư đến từ đường cho ta!”
“Mới rời kinh ba năm, nay đã dám cãi mệnh trưởng bối, đánh cả phu quân, thành ra cái dạng chẳng ra gì, mất sạch thể diện nhà họ Bạch rồi!”
Lời vừa dứt, mấy mụ bà trong viện mẫu thân lập tức xông lên áp giải ta.
Mấy cái cầu thêu vàng lủng lẳng bên hông bọn họ thật chướng mắt, ngẫm lại chắc hẳn là mẫu thân thưởng cho bọn họ nhân chuyện Hứa Như Ý xuất giá.
Thật rộng rãi quá đỗi.
Mà chẳng hay mẫu thân có biết — ta mặc một chiếc áo cũ suốt ba năm, giày da dưới chân vá đến bảy tám miếng.
Lại có biết không — một quả cầu thêu bằng vàng ấy có thể đổi lấy mười gánh lương quân, đủ để nuôi sống một đội binh lính trong cả tháng.
“Đại tiểu thư, thất lễ rồi.”
Hai mụ bà vươn tay về phía ta.
Chớp mắt sau — chúng hóa thành hai cỗ thi thể.
“Minh Nguyệt, con…”
Mẫu thân hoảng hốt thất sắc, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
Ta chẳng thèm đoái hoài, tay xách trường thương đỏ tua còn vương máu, tiến thẳng tới trước mặt Lý Mục Lương.
Âm trầm lên tiếng:
“Phu quân à, ta cũng không phải hạng hẹp hòi, nếu ngươi đã si mê Hứa Như Ý đến thế, thì ta đây… chấp thuận để nàng vào cửa, được chứ?”
Lý Mục Lương trợn mắt nhìn ta, c.h.ế.t lặng không đáp nổi một câu.
Mẫu thân thì cuống cuồng dìu lấy tổ mẫu đã hôn mê, kéo nhau rời khỏi viện Mộc Lan, bước chân hoảng hốt tựa như ta — chính con ruột bà — là tà ma quỷ dữ gì đó.
Khóe môi ta khẽ nhếch.
Trận đầu tiên sau ngày trở về kinh thành — ta đã thắng.
……
“Gâu gâu!”
Lúc ấy, một con ch.ó nhỏ từ góc sân lao ra, hớn hở nhào vào lòng ta.
Vừa nhìn, ta đã nhận ra — đó là con cún con A Hoàng ta nhặt về ba năm trước.
“A Hoàng, ba năm không gặp, ngươi cũng khôn lớn rồi.”
Con chó nhỏ nghe tiếng ta gọi, cái đuôi liền vẫy loạn lên đầy vui sướng.
Ta xoa nhẹ lên trán tròn của nó — hiện giờ trong nhà họ Bạch, chỉ còn mình ngươi là còn hoan nghênh ta thôi.