Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt thế

Chương 8



Tôi và Tống Uyển chỉ cười. Trưởng căn cứ bưng bát đến, cười nói:

"Cháu còn bé mà đã nghĩ chuyện của người lớn rồi à?"

Thấy trưởng căn cứ đến, tôi trêu:

"Trưởng căn cứ, chú hứa mời cháu uống rượu mấy năm rồi, mà đến giờ cháu vẫn chưa thấy rượu của chú đâu cả."

"Ôi, chẳng phải tôi đã nói sau này sẽ mời cháu sao?"

"Sau này là khi nào ạ?"

Trưởng căn cứ không trả lời, vì còi báo động vang lên. Đoàn zombie ập đến.

Bên ngoài căn cứ đen kịt một màu, toàn là zombie cấp cao.

Trưởng căn cứ lập tức ra lệnh cho dị năng giả tấn công zombie, đồng thời liên lạc cầu cứu các căn cứ khác.

Nhưng tín hiệu không gửi được.

Tối đó, các căn cứ lớn khác cũng bị tấn công.

Bên ngoài căn cứ hỗn loạn.

Đó là những người chưa được cách ly. Để vào căn cứ, họ phải xét nghiệm m.á.u và ở lại ngoài thành ba ngày.

Sau ba ngày, nếu không có gì bất thường, họ mới được vào.

Hôm trước, một căn cứ nhỏ bị tràn. Khi dị năng giả đến, họ thấy một cảnh tượng địa ngục trần gian. Họ chỉ còn cách mang những người sống sót về.

Zombie quá đông. Chỉ riêng việc giữ căn cứ cũng khiến dị năng giả kiệt sức.

Tôi nghe thấy tiếng kêu cứu bên ngoài và quyết định ra khỏi thành.

Đứng ngoài thành, lôi điện giáng xuống, zombie ngã xuống từng đợt.

Nhan Khả không biết từ đâu chạy theo tôi, đỡ cho tôi một nhát cào của zombie.

Tôi dùng dị năng trói em ấy lại, mắt đỏ hoe:

"Khả Khả, chị trói em lại trước. Nếu em biến thành zombie, chị sẽ tự tay g.i.ế.c em."

Nhan Khả gật đầu:

"Chị ơi, em không sợ."

Zombie quá đông.

Tôi để Nhan Khả sang một bên rồi tiếp tục chiến đấu.

Trưởng căn cứ cũng xuất hiện, ông ấy là dị năng giả hệ Lôi điện cấp 5, giống tôi, gần như phát điên.

Ông hét lên:

"Cháu không cần mạng nữa à? Ai cho cháu ra đây?"

"Chú mới là người không cần mạng đấy!"

"Cháu không thể bỏ mặc những người này!"

Tôi đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cháu không thể nhìn những người này c.h.ế.t trước mắt cháu!"

Nhưng con zombie cấp cao dẫn đầu là cấp 6.

Trưởng căn cứ đã đứng ở tuyến đầu từ lúc nào không hay.

Lôi điện giữa hai tay ông càng lúc càng mạnh. Đó không phải là dị năng mà dị năng giả cấp 5 có thể sử dụng. Trưởng căn cứ quay đầu lại:

"Tống Uyển! Từ giờ cháu là trưởng căn cứ nhé!"

Nói rồi, ông phóng lôi điện. Một tiếng nổ lớn, zombie ngã xuống hàng loạt.

Trước khi biến thành zombie, trưởng căn cứ nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Năm năm mạt thế, tóc ông đã bạc trắng, dù mới hơn bốn mươi, trông ông như người bảy mươi tuổi trước mạt thế:

"Lâm Tô, trong ngăn kéo của chú có một chai rượu ngon. Đừng lãng phí nó nhé. Coi như chú mời cháu uống rượu."

Nói rồi, ông dùng thân mình làm mồi, phát động đòn tấn công cuối cùng, tan thành tro bụi.

Tôi thậm chí không kịp ngẩn người. Đó là thời gian mà Căn cứ trưởng đã đánh đổi bằng cả mạng sống để giành lấy.

Đến khi đám zombie rút lui, tôi mới c.h.ế.t lặng, quỵ xuống đất, bàng hoàng nhận ra rằng, ừ, Căn cứ trưởng – người mà tôi quen biết suốt năm năm qua, đã c.h.ế.t rồi.

Lại thêm một người nữa ra đi.

Nhan Khả may mắn không bị biến thành zombie, còn thức tỉnh được dị năng hệ Thủy. Em ấy cẩn thận dùng những giọt nước yếu ớt từ đầu ngón tay để lau đi vết m.á.u trên mặt tôi. Tống Uyển cũng vội vã chạy tới, ôm chặt lấy tôi:

"Tô Tô, cậu khóc đi mà!"

"Tô Tô!"

Nhan Khả cũng ôm chầm lấy tôi:

"Chị Tô Tô, Khả Khả cũng có dị năng rồi. Khả Khả sẽ luôn ở bên cạnh chị. Còn có chị Uyển Uyển nữa. Chúng em luôn ở bên chị."

Tôi ngẩng đầu, cố ngăn dòng nước mắt: "Chị không khóc. Căn cứ trưởng còn để lại rượu cho chị đấy. Lão già keo kiệt đó, chị phải xem ông ấy giấu thứ rượu gì."

Tống Uyển cùng tôi đến văn phòng của Căn cứ trưởng, mở ngăn kéo. Quả nhiên, một chai rượu được cất kỹ bên trong. Tiếc rằng, thứ rượu đó, trước mạt thế cũng chỉ mười mấy hai chục tệ một chai – Nhị Oa Đầu Ngưu Lan Sơn. Ngay cả lớp giấy gói cũng chưa bóc, chỉ có thân chai là đã bóng nhẵn vì được vuốt ve quá nhiều.

Tôi nhìn Tống Uyển, chợt bật cười:

"Ông ấy lừa tớ, bảo là có rượu ngon lắm, vậy mà đến chai rượu mấy trăm tệ của tớ trước kia còn chẳng thèm ngó."

11

Tống Uyển là dị năng giả cấp 5. Ban đầu, khi cô ấy lên làm Căn cứ trưởng, không ít người tỏ vẻ bất phục. Tối hôm đó, tôi đã cho gã ta một trận nhừ tử.

Tôi cũng là cấp 5.

Có tôi và Tống Uyển, lực chiến đấu của Căn cứ phía Nam nghiễm nhiên đứng trên đỉnh.

Từ khi Tống Uyển trở thành Căn cứ trưởng, cô ấy không còn nhiều thời gian để cùng tôi ra ngoài nữa. Vì vậy, tôi thường dẫn theo Nhan Khả.

Trước mỗi chuyến đi, Tống Uyển đều đích thân ra tiễn, không ngừng dặn dò:

"Tuyệt đối không được manh động. Nhất định phải bình an trở về."

Cô ấy không hề khuyên tôi nên ở lại.

Lũ zombie đã có dị năng cấp 6 rồi. Con người chúng ta phải nỗ lực hơn nữa.

Suốt khoảng thời gian từ năm thứ năm đến năm thứ bảy của mạt thế, tôi và Nhan Khả gần như chỉ quanh quẩn bên ngoài căn cứ. Mỗi lần trở về, nhìn những vết thương lớn nhỏ chồng chất trên người tôi, Tống Uyển chỉ im lặng, rồi lại dẫn tôi đi ăn lẩu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com