Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt thế

Chương 7



"Trương Văn, kiếp này cô trọng sinh, không báo cho chính phủ về mạt thế, tôi không trách. Dù sao thì, nghèo thì lo cho bản thân, giàu thì giúp thiên hạ. Cô lấy hết vật tư trong các siêu thị lớn ở thành phố cô sống, tôi hỏi cô, cô đặt người dân ở đó vào đâu? Cô vì chiếm kho lương, tàn sát quân nhân, trộm cắp vật tư quốc gia, c.h.ế.t mười lần cũng không hết tội."

Khi Trương Văn bị nghiền nát, toàn bộ vật tư trong không gian của cô ta rơi xuống, vô số vật tư.

Trưởng căn cứ phái dị năng giả hệ Không Gian đến thu hồi số vật tư đó.

Tôi và Tống Uyển quay người bỏ đi, người kia gọi chúng tôi lại:

"Hai người cần gì?"

Tống Uyển lắc đầu:

"Thứ chúng tôi muốn không còn nữa rồi."

Tối đó, Tống Uyển tốn rất nhiều điểm tích lũy để mua rượu, say bí tỉ: "Tô Tô, cậu biết không? Trước khi đi làm nhiệm vụ, Lý Bất Ngôn đã tỏ tình với tớ. Tớ bảo, đợi về rồi tính. Nhưng Tô Tô, cậu ấy không về được nữa. Không ai về được cả."

"Còn những người lính ở đó. Họ có tội gì đâu? Vậy mà lại mất mạng..."

Lòng tôi chua xót.

Kiếp trước tôi cô độc.

Miếng bánh sinh nhật đầu tiên là chú dì hàng xóm cho.

Sau chín năm giáo dục, học phí cấp ba là thầy chủ nhiệm cấp hai gom góp.

Đại học là nhờ vay vốn sinh viên. Mùa hè lũ lụt, người của chính phủ lội nước đến đưa tôi đến nơi an toàn. Họ khoác áo mưa lên người tôi, nói:

"Cháu an toàn rồi."

Tất cả những gì tốt đẹp tôi nhận được ở kiếp trước đều đến từ những người đó.

Vì vậy, tôi luôn biết ơn.

Vì vậy, tôi đến đây, gia nhập đội dị năng, g.i.ế.c zombie, tìm vật tư, để duy trì sự ổn định của đất nước. Đó là điều tôi muốn làm.

Tôi đến từ thời đại hòa bình, thịnh vượng. Dù bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng tôi đã gặp được rất nhiều người tốt.

Tôi hy vọng, tôi có thể giúp đỡ họ bằng tất cả khả năng của mình.

Sau khi xuyên không, món sủi cảo đầu tiên tôi ăn là dì hàng xóm cho.

Bữa lẩu đầu tiên là Tống Uyển mời.

Lần đầu tiên tắm mà không lo hết nước là nhờ Lý Bất Ngôn.

Lần đầu tiên đón sinh nhật ở đây, vật tư là do Trương Văn và Hứa Thần cho.

Khi đi làm nhiệm vụ, tôi kiệt sức, Trần Lỗi đã cõng tôi về.

Khi tôi bị thương, La Tình đã thức trắng đêm chăm sóc tôi.

Tôi thật may mắn khi được gặp họ.

Nhưng giờ đây, ngoài Tống Uyển, họ không còn ai nữa.

Tôi nắm lấy tay Tống Uyển:

"Tống Uyển, cậu tin không? Sẽ có một ngày mạt thế kết thúc. Đến lúc đó chúng ta sẽ đi ăn lẩu. Chúng ta sẽ đến thăm Lý Bất Ngôn và những người đã hy sinh. Tống Uyển, chúng ta phải mạnh mẽ hơn. Chúng ta phải sống đến khi mạt thế kết thúc!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lúc sau, Tống Uyển nói:

"Đến khi mạt thế kết thúc, chúng ta sẽ đi mua sắm, mua quần áo, ăn lẩu nhé."

"Ừ."

10

Trưởng căn cứ đã ém nhẹm chuyện Trương Văn trọng sinh. Ông gọi tôi và Tống Uyển đến:

"Trương Văn đó chắc kiếp trước cũng không sống được bao lâu. Đến khi c.h.ế.t vẫn chỉ là dị năng giả hệ Không Gian cấp 3. Cô ta lấy được nhiều vật tư như vậy là nhờ một chiếc ngọc bội gia truyền. Không gian của chiếc ngọc bội đó đã hòa làm một với không gian của cô ta. Vì vậy, cô ta có không gian gần bằng dị năng giả hệ Không Gian cấp 6, nhưng dị năng chỉ có cấp 3."

Tôi và Tống Uyển không biết phải nói gì.

Trưởng căn cứ thở dài:

"Hai cháu có dự định gì không?"

"Cháu và Lâm Tô đều là dị năng giả cấp 5 rồi. Hai người chúng cháu lập thành một đội cũng được."

Trưởng căn cứ đồng ý.

Năm thứ năm của mạt thế, tôi và Tống Uyển tiến sâu vào thành phố, phối hợp với chính phủ lấy mẫu vật.

Trong thành phố, chúng tôi đã giải cứu rất nhiều "cừu hai chân".

Nhan Khả là một trong số đó.

Những tên cầm đầu lũ súc sinh đó đều là dị năng giả cấp 4, cấp 5.

Thảo nào chúng có thể tìm được một nơi dưới lòng đất để nuôi "cừu hai chân".

Tôi là người đầu tiên bước vào tầng hầm rộng lớn đó, nên Nhan Khả luôn lẽo đẽo theo tôi. Dù tôi đi đâu, em ấy cũng đi theo.

Năm đó mùa đông đến sớm.

Tháng chín đã có tuyết rơi.

Tháng mười, các chuyên gia ở viện nghiên cứu báo tin vui. Họ đã giải quyết được vấn đề đất đai. Đất có thể trồng lại lương thực. Hơn nữa, sản lượng tương đương với trước mạt thế.

Tin này được truyền đến từ căn cứ thủ đô, khiến các căn cứ khác mừng điên lên.

Cuối năm, trưởng căn cứ tổ chức cho mọi người ăn tất niên.

Mỗi người được ba cái sủi cảo.

Nhan Khả phồng má ăn rất ngon lành. Tôi đưa nốt số bánh trong bát cho em ấy. Nhan Khả chớp mắt nhìn tôi:

"Chị Tô Tô, chị không ăn ạ?"

Tống Uyển trả lời thay tôi:

"Khả Khả ăn đi. Tô Tô không thích ăn sủi cảo."

"Tại sao ạ?"

"Đây là bí mật của người lớn."

"Vậy sau này em lớn lên cũng sẽ có bí mật ạ?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com