"Rốt cuộc là ai dẫn ai đi ăn lẩu thế hả? Đội trưởng Tống, giờ cậu là Căn cứ trưởng rồi, làm gì có thời gian đi đâu, điểm tích lũy mỗi tháng cũng có hạn thôi."
Tống Uyển cười đáp:
"Đương nhiên là ăn của cậu rồi. Cậu mà không có ở căn cứ, tớ lấy đâu ra lẩu mà ăn. Chỉ khi nào cậu về, tớ mới dám vung tay quá trán, đổi thêm điểm để ăn một bữa lẩu ra trò."
"Vậy thì cậu phải đối xử với tớ tốt hơn đấy."
Tống Uyển nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:
"Tô Tô, nếu có một ngày như vậy, tớ giao Căn cứ phía Nam lại cho cậu."
Tôi nhìn sâu vào mắt Tống Uyển, một lúc lâu sau, mới dời ánh mắt:
"Tớ không thèm đâu. Cứ phải bù đầu bù cổ suốt ngày."
"Cậu phải sống thật tốt đấy. Sau này chúng ta còn phải cùng nhau đi shopping nữa chứ."
Tống Uyển bật cười:
"Nhắc đến shopping, tớ mới nhớ ra, trong căn cứ mình giờ có nhiều người mở sạp bán hàng lắm đó. Tớ còn cho họ hẳn một khu riêng. Mấy hôm trước tớ ra xem, cũng ra gì phết, trông nhộn nhịp hẳn. Cơ mà một tháng mới có một phiên chợ lớn, còn lại thì chỉ bán lặt vặt thôi. Lần này cậu ở lại lâu lâu một chút, tớ dẫn cậu đi dạo chợ."
"Được thôi."
Khi mua đồ, tôi chợt nhận ra điểm tích lũy cho lương thực đã giảm đi đáng kể. Tống Uyển giải thích:
"Hai năm trước, không phải có nhóm chuyên gia đã giải quyết được vấn đề đất đai rồi sao? Sau hai năm canh tác, lượng lương thực dự trữ đã tăng lên đáng kể, nên điểm tích lũy cũng theo đó mà giảm xuống."
Tôi khẽ cụp mắt.
Hình ảnh bữa cơm tất niên hai năm trước lại hiện về trong tâm trí.
Cuối cùng, tôi khẽ cười:
"Mấy chuyên gia đó đúng là có công lớn thật. Dù không phải người của Căn cứ phía Nam mình, nhưng chúng ta cũng được hưởng lợi rất nhiều. Phía trên có thưởng cho họ không?"
Lần này, đến lượt Tống Uyển im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng:
"Vị chuyên gia đứng đầu nhóm, đã qua đời vào tháng thứ hai sau khi hoàn thành công trình nghiên cứu. Ông ấy vốn đã mắc bệnh ung thư từ trước mạt thế, chỉ cố gắng chống chọi bằng ý chí. Đến khi nghiên cứu thành công, ý chí đó cũng tan biến theo."
"Thì ra là vậy."
"Ừm."
Nhan Khả thực ra là do tôi và Tống Uyển cùng nhau cứu về. Hai năm nay, Nhan Khả luôn theo tôi ra ngoài. Mỗi khi có dịp, Tống Uyển lại tranh thủ đưa em ấy đi ăn riêng một bữa.
Tôi vẫn thường trêu chọc:
"Này Khả Khả, em lén nói gì với chị Uyển Uyển mà không chịu kể cho chị Tô Tô thế?"
Nhan Khả ngước nhìn Tống Uyển, cười rạng rỡ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chị Uyển Uyển bảo sẽ dẫn em đi dạo chợ ạ."
Tiếc thay, Tống Uyển cuối cùng vẫn không thể cùng tôi đi dạo chợ lấy một lần.
Ngày thứ mười tôi trở về căn cứ, vào mùa thu năm thứ bảy của mạt thế, một đợt zombie mới lại ập đến.
Để bảo vệ Căn cứ phía Nam, Tống Uyển đã dùng cạn kiệt dị năng. Khoảnh khắc trước khi bị biến đổi, cô ấy nhìn tôi, giọng đầy tiếc nuối:
"Tô Tô, tớ xin lỗi. Xem ra Căn cứ phía Nam vẫn phải giao lại cho cậu rồi."
Rồi, cô ấy quay sang nhìn Nhan Khả:
"Khả Khả, hứa với chị, nhất định phải luôn ở bên cạnh Tô Tô nhé."
Nói xong, cô ấy bình thản đón nhận cái chết.
Nhan Khả nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Chỉ hai năm thôi, cô bé nhỏ nhắn ngày nào đã trưởng thành hơn rất nhiều. Suốt hai năm qua, Nhan Khả luôn lặng lẽ đi sau tôi, cũng đã thôi khóc nhè. Nhưng giờ đây, em lại khóc đến run người:
"Chị Tô Tô, từ nay về sau em sẽ luôn ở bên cạnh chị."
"Khả Khả, chị thật sự rất vui vì đã trở về. Nếu không có em, Căn cứ phía Nam hôm nay chắc chắn sẽ phải gánh chịu tổn thất vô cùng lớn."
May mắn thay, tôi đã kịp trở về, và được gặp Tống Uyển lần cuối.
Vào mùa thu năm thứ bảy của mạt thế, tôi chính thức kế nhiệm Tống Uyển, trở thành Căn cứ trưởng của Căn cứ phía Nam. Lúc đó, tôi đã đạt đến dị năng cấp 7.
Năm ấy, vào dịp Tết, Nhan Khả đã mua rất nhiều đồ về, định làm lẩu cho tôi. Em ấy nhìn tôi, dò hỏi đầy cẩn trọng:
"Chị Tô Tô, bây giờ chị vẫn còn thích ăn lẩu không ạ?"
Tôi lắc đầu, giọng buồn bã:
"Người thích ăn lẩu không phải là chị, mà là Tống Uyển."
"Vậy... bây giờ chị có ăn lẩu không ạ?"
"Không ăn nữa."
Nhan Khả cúi gằm mặt, đôi mắt ngấn lệ, nhưng em không khóc thành tiếng. Em chỉ khẽ nói:
"Thì ra, đây chính là bí mật của người lớn... Chị Tô Tô, sau này em cũng sẽ không ăn lẩu nữa."
12
Khi tôi dẫn quân trở về căn cứ, tuyết đầu mùa của năm thứ mười mạt thế vừa kịp rơi. Nhan Khả lập tức dựng lên bức tường nước chắn phía trên. Tôi tiến lên hai bước, lên tiếng:
"Năm ngoái mấy nhà khoa học đã nói rồi mà. Nguồn nước bây giờ đã hoàn toàn được thanh lọc, mưa hay tuyết đều không còn chứa virus zombie nữa đâu."
Từ năm thứ năm mạt thế, khi Nhan Khả thức tỉnh dị năng, đến tận bây giờ, chỉ vỏn vẹn năm năm ngắn ngủi, dị năng hệ Thủy của em ấy đã đạt đến cấp 7.
"Cẩn thận một chút vẫn hơn."
Từ trong căn cứ, một người chạy ra nghênh đón:
"Đội trưởng, cuối cùng cô cũng về rồi!"
Tôi khẽ "Ừ" một tiếng.
"Trong thời gian tôi vắng mặt, căn cứ có chuyện gì xảy ra không?"
"Có một đội dị năng mới đến. Tổng cộng chín người, trình độ dị năng của ai nấy đều cao ngất ngưởng."