Ngay tối đó tôi sốt cao, toàn thân đau nhức, ý thức mơ hồ, trong đầu toàn câu nói của Vi Vi—
"Sao, cô cũng muốn có dị năng à? Đi cho zombie cắn một miếng đi, biết đâu lại được đấy."
Tôi vượt qua quá trình zombie hóa, có được dị năng hệ Lôi điện.
Tìm kiếm vật tư trong cao ốc, tôi thấy chiếc xe vẫn đậu dưới lầu, lái xe, tôi theo bản năng nhìn ghế phụ, ghế phụ trống không, khóe mắt liếc thấy hộp cơm.
Mở hộp cơm, bên trong có sủi cảo.
Trước khi xuất phát, thím hiếm hoi xa xỉ, mỉm cười nói:
"Lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, ăn xong sủi cảo, nhất định sẽ bình an đến căn cứ."
Nói là xa xỉ, thật ra chỉ gói mười sáu cái, mỗi người tám cái.
Vậy mà giờ trong hộp cơm còn sáu cái.
Thím nói dối. Thím muốn để dành cho tôi, không nỡ ăn hết.
Tối hôm đó tôi ăn hết sủi cảo, cất hộp cơm, không rơi nước mắt, chỉ là cảm thấy, tôi sẽ không bao giờ ăn sủi cảo nữa.
5
Khi mới vào căn cứ, tôi gia nhập đội dị năng.
Đội trưởng là Tống Uyển, cô gái có dị năng hệ Hỏa cấp 3, tính tình nóng nảy.
Tuy nhiên, cô ấy đối xử với người trong đội rất tốt.
Cô ấy thường lấy điểm tích lũy thân phận đổi đồ, rồi gọi cả đội đi ăn lẩu.
Mọi người trong đôi tuổi tác đều xấp xỉ nhau, trước tận thế đều là sinh viên, trừ tôi, Tống Uyển và những người còn lại đều đến từ cùng một khu đại học.
Khi cùng nhau đi tiêu diệt zombie tìm vật tư, chúng tôi phối hợp ăn ý, buổi tối, Tống Uyển sẽ dẫn chúng tôi tiêu diệt zombie gần nơi đóng quân, rồi đốt lửa, chúng tôi ngồi vây quanh gặm bánh lương khô.
Lý Bất Ngôn, người nhỏ tuổi nhất đội, dùng dị năng hệ Thủy lấp đầy mấy chậu nước lớn, cười hì hì nói:
"Đội trưởng, làm nóng đi."
Tống Uyển vừa làm nóng nước vừa cằn nhằn:
"Tớ chịu cậu thật đấy, tận thế đến nơi rồi mà vẫn còn kỹ tính thế?" Lý Bất Ngôn cười hề hề đáp lời Tống Uyển, tay thoăn thoắt chia nước nóng: "Ra ngoài ai cũng phải chịu khổ, cố gắng dễ chịu chút nào hay chút đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Uyển cũng phì cười: "Đúng là nhờ đội mình có dị năng hệ Thủy nên mới dám xài nước kiểu này."
Giữa mùa đông, tối đến lạnh thấu xương.
Tôi lấy nửa chai rượu nhỏ từ ba lô: "Làm vài hớp cho ấm bụng nào."
Tống Uyển nhướng mày nhìn chai rượu: "Ủa, chẳng phải chai này Tô Tô vất vả lắm mới kiếm được à? Còn định bụng biếu trưởng căn cứ để nhờ ổng ngó nghiêng tin tức về bố mẹ cậu nữa."
Lý Bất Ngôn im lặng nhận lấy chai rượu, rót cho mỗi người một ngụm. Tôi lắc đầu: "Tìm không thấy."
Trưởng căn cứ ở căn cứ phía Nam nghiện rượu nặng. Tiếc là tận thế ập đến, đất đai, nguồn nước nhiễm virus zombie hết cả, chưa qua dị năng giả thanh lọc thì chịu.
Tận thế đến nhanh như chớp, guồng máy đồ sộ như nhà nước còn phải mất cả nửa năm mới tạm ổn, lấy đâu ra thóc gạo mà nấu rượu?
Dị năng giả đếm trên đầu ngón tay, đất đai mà dị năng giả hệ Thổ thanh lọc lại chẳng còn tí chất nào, trồng trọt kiểu gì. Mấy ông bà chuyên gia trong căn cứ ngày đêm cắm mặt trong phòng thí nghiệm.
Chuyện trưởng căn cứ bồ kết món rượu là do Lý Bất Ngôn lỡ mồm kể ra.
Cậu ấy là dị năng giả hệ Thủy cấp 3, về căn cứ hay nhận việc cung cấp nước sạch để kiếm điểm tích lũy.
Nhờ vậy mà cậu ấy vô tình biết được.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng đang dùng ké thân xác của người ta, phải làm gì đó cho ra hồn chứ.
Vớ được cơ hội, định đem biếu trưởng căn cứ chai rượu, ai dè ông ấy xua tay đuổi khéo: "Thôi thôi! Việc gì chú cũng phải nhúng tay vào chắc? Cầm về đi, ai lại vác đồ đến biếu thế này."
Chai rượu này, thời chưa mạt thế cũng phải năm sáu trăm tệ một chai chứ chẳng đùa. Không thuộc hàng top nhưng chắc chắn không phải loại xoàng.
Ban đầu tôi cứ tưởng ông ấy chê rượu dỏm, ai ngờ mấy hôm sau, nhân viên quản lý hồ sơ tìm đến, ngại ngùng: "Lâm Tô hả? Mấy hôm trước trưởng căn cứ dặn dò bọn tôi dò hỏi thông tin về bố mẹ cô ở các căn cứ khác, thành thật xin lỗi, không có kết quả."
Tôi ngớ người: "Trưởng căn cứ dặn dò sao?"
"Đúng rồi. Từ khi các căn cứ liên lạc được với nhau, ngày nào cũng có cả đống người nhờ tìm người thân. Trưởng căn cứ mà biết được là y như rằng sẽ nhờ giúp một tay."
Tôi đơ mất vài giây rồi rối rít cảm ơn.
Tối đó, tôi nhờ Lý Bất Ngôn làm mối, đem chai rượu mình cất công gom góp biếu lại trưởng căn cứ. Lúc này, tôi đã là dị năng giả cấp 4, thuộc hàng m.á.u mặt trong căn cứ rồi.
Đội của Tống Uyển, người yếu nhất cũng là dị năng cấp 3, nên mọi người cũng xuề xòa cho qua.
Trưởng căn cứ vẫn nhất quyết không nhận, còn sai người nhắn lại: "Hôm nào rảnh, chú mời cháu uống rượu xịn."
Lý Bất Ngôn cười phá lên: "Câu này trưởng căn cứ nói với cả tá người rồi chứ ít gì?"
Người kia cũng cười: "Trưởng căn cứ có mấy chai rượu ngon đâu mà dám uống. Toàn cất tủ ngắm thôi."