Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt thế

Chương 2



3

Hệ thống nói đúng.

Tôi là người xuyên sách.

Mười năm trước, tôi mở mắt, trước mắt là m.á.u me. Hành lang toàn tiếng gầm gừ của zombie.

Tôi sinh ra trong thời bình, dù bị bỏ rơi, cũng chưa từng trải qua chạy trốn sinh tử.

Lúc nguy cấp, thím hàng xóm cầm d.a.o thái lao ra, kéo tôi chạy về nhà, an toàn rồi, thím mắng:

"Trời ơi, không biết mấy thứ ăn thịt người này ở đâu ra. Lúc nãy cháu làm gì thế? Gặp bọn này thì hoặc đánh chết, hoặc chạy nhanh!"

Tôi mồ côi từ nhỏ, chỉ được cái thích nghi nhanh.

Nghe lời thím, tôi gật đầu: "Vâng. Cháu nhớ rồi."

Thời kỳ đầu tận thế, tôi và thím kề vai chiến đấu. Một lần đi tìm vật tư, chúng tôi gặp Giang Kiến Xuyên.

Lúc đó Giang Kiến Xuyên đã có một đội năm người, ba nữ.

Ban đầu, tôi tưởng anh ta tốt bụng.

Thấy tôi, mắt Giang Kiến Xuyên lóe lên, đưa tôi hai chai nước, dịu dàng:

"Tô Tô? Sao mặt bẩn thế? Tại anh không tốt, không tìm thấy em sớm hơn. Lại đây lau mặt đi."

Tôi đưa thẳng chai nước cho thím hàng xóm. Nghe Giang Kiến Xuyên nói vậy, tôi ngạc nhiên lắc đầu:

"Nước này phải để uống chứ? Tận thế rồi, ai còn lo mặt mũi sạch sẽ nữa?"

Giang Kiến Xuyên xót xa, lập tức muốn giữ tôi lại:

"Tô Tô, em ở lại với anh đi. Anh sẽ bảo vệ em."

Thím hàng xóm khuyên: "Lâm Tô à, hay là cháu đi theo Tiểu Giang đi. Hồi đi học Tiểu Giang đã che chở cho cháu rồi. Giờ tận thế rồi, Tiểu Giang có bản lĩnh đấy."

Tôi nhìn thẳng vào mắt Giang Kiến Xuyên, hỏi:

"Vậy còn thím thì sao?"

"Hả?"

"Ý cháu là, cháu đi theo anh ta, vậy thím phải làm sao?"

Giang Kiến Xuyên chưa kịp nói gì, cô gái trẻ sau lưng anh ta đã lên tiếng:

"Kiến Xuyên, nhất định phải giữ cô ta lại à? Trời ạ, tận thế rồi mà cô ta còn muốn anh cứu người khác nữa à!"

Hai cô gái khác cũng nói:

"Tệ thật đấy. Kiến Xuyên giữ cô ta lại đã vất vả rồi. Sao cô ta còn bắt Kiến Xuyên cứu người khác chứ?"

"Chịu hết nổi rồi. Kiến Xuyên, đừng cứu cô ta."

Lúc này tôi mới nhận ra, ba cô gái này đều xinh đẹp.

Rõ ràng tận thế rồi, da họ vẫn trắng nõn nà, mặt mày sạch sẽ, thậm chí còn thoang thoảng mùi nước hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi ngắt lời họ:

"Tôi nhấn mạnh, chỗ này do tôi và thím dọn dẹp. Không phải Giang Kiến Xuyên cứu chúng tôi, mà là tôi và thím chứa chấp các người."

Giang Kiến Xuyên thở dài, phô diễn dị năng cho tôi xem, đầu ngón tay hiện ra ngọn lửa:

"Tô Tô, em thấy anh có dị năng rồi đấy. Tin anh đi, anh sẽ chăm sóc em."

Tôi nhìn chằm chằm ngọn lửa trên đầu ngón tay Giang Kiến Xuyên, suy tư:

"Dị năng?"

Giang Kiến Xuyên gật đầu: "Đúng vậy."

"Sao mà có được vậy?"

Mấy cô gái sau lưng Giang Kiến Xuyên khinh bỉ liếc tôi, giọng tự mãn:

"Tận thế mới đến, những người sốt cao hôn mê, tỉnh lại thì không thành zombie thì có dị năng. Kiến Xuyên may mắn thức tỉnh dị năng hệ Hỏa."

Vừa nói, cô ta vừa che miệng cười khúc khích, ý đồ xấu xa:

"Sao, cô cũng muốn có dị năng à? Đi cho zombie cắn một miếng đi, có khi lại được đấy."

"Vi Vi!" Giang Kiến Xuyên sắc mặt khó chịu quát nhẹ, cô gái tên Vi Vi lườm tôi rồi nũng nịu:

"Thôi mà. Em đùa thôi."

Cuối ngày hôm đó, tôi không đi cùng Giang Kiến Xuyên, thím hàng xóm áy náy:

"Tô Tô à, cháu không cần lo cho thím đâu. Cháu thấy đấy, Kiến Xuyên có dị năng, trong tận thế sẽ bảo vệ cháu."

Tôi lăn lộn từ nhỏ, trực giác bảo đi theo Giang Kiến Xuyên không phải lựa chọn tốt, tôi lắc đầu:

"Đi theo anh ta rồi tranh giành tình cảm với Vi Vi à? Thím ơi, anh ta đâu phải muốn bảo vệ cháu, mà là muốn tuyển vợ bé. Tận thế rồi, tự mạnh mới là chân lý."

4

Cha mẹ nguyên chủ đi công tác xa trước tận thế, sau đó không về nữa.

Thế là, nửa năm đầu tận thế, tôi và thím nương tựa nhau sống.

Thím vốn có chồng và con, nhưng không thoát khỏi hỗn loạn đầu tận thế.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, dù tôi không có dị năng, nhưng có thể đối phó năm sáu con zombie, tay cầm hai d.a.o thái, múa may như hổ.

Thím cầm rìu, mỗi nhát là một cái đầu zombie.

Khi căn cứ an toàn được thành lập, tôi và thím tìm xe, thu xếp vật tư, dự định đến căn cứ.

Lúc đó, thành phố đầy rẫy zombie.

Zombie có dị năng cũng xuất hiện.

Vật tư đã qua không biết bao nhiêu lượt càn quét.

Thành phố không còn an toàn nữa.

Không may thay, ngày thứ hai trên đường, chúng tôi gặp phải một đám zombie, thím vì bảo vệ tôi, đã bị xé xác.

Tôi vội vàng trốn lên cao ốc, hành lang đầy zombie, tôi tìm một căn phòng đóng cửa, con zombie trong đó lao đến. Đó là zombie có dị năng hệ Lôi điện, trong lúc giằng co, tay tôi bị cắn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com