Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt thế

Chương 4



6

Năm thứ ba mạt thế, căn cứ Thủ Đô tung ra một nhiệm vụ tối mật. Phát hiện một kho lương ở phía Nam, quy mô không lớn lắm, đáng lẽ phải khai thác từ những ngày đầu mạt thế, nhưng do mất liên lạc với đơn vị đồn trú, cộng thêm thời gian đó ai nấy đều rối như tơ vò nên đành bỏ xó.

Giờ các căn cứ đều đói meo, kho lương dù nhỏ cũng không thể bỏ qua. Thông tin này tuyệt mật, dĩ nhiên không thể để lộ ra ngoài.

Khi trưởng căn cứ gọi tôi và Tống Uyển đến, ông dặn dò kỹ lưỡng: "Kho lương mà cấp trên giao cho căn cứ phía Nam tìm kiếm nằm gần một dãy núi lớn. Cần phải lưu ý."

Nghe vậy, mặt tôi và Tống Uyển đều trầm xuống.

Đến giờ nước nhà vẫn chưa dẹp được virus zombie là do lũ động vật zombie và thực vật biến dị cứ thi nhau mọc ra.

Dãy núi hùng vĩ ngày nào giờ là hiểm địa.

Trưởng căn cứ nhắm đến đội của Tống Uyển vì hiện tại thực lực của cả đội rất mạnh. Toàn bộ thành viên đều là dị năng cấp 4. Riêng tôi và Tống Uyển chỉ còn cách cấp 5 một bước chân nữa thôi.

Nói đoạn, trưởng căn cứ cúi gập người: "Thật lòng xin lỗi, các căn cứ giờ ai cũng đang gồng mình. Ba năm mạt thế, chúng ta mất mát quá nhiều. Căn cứ còn cả triệu người, chú không thể điều thêm dị năng giả nào hỗ trợ các cháu được."

Ba năm mạt thế, guồng máy nhà nước vận hành èo uột. Từ khi zombie bùng nổ, thiên tai liên tục ập đến. Tất cả cây trồng trên đất đều nhiễm độc, mọi ngành nghề đình trệ.

Nếu trước mạt thế, quân nhân có s.ú.n.g ống, đạn dược, có nhà nước chống lưng. Thì giờ đây, họ chỉ còn lại da thịt và xương máu.

Trong quân đội cũng có dị năng giả mạnh, nhưng họ còn phải đi đến những kho lương nguy hiểm hơn, thực hiện những nhiệm vụ khó nhằn hơn. Họ dấn thân vào sào huyệt của zombie, đối mặt với muôn trùng hiểm nguy, chỉ mong thu thập được tài liệu, tìm ra phương pháp giải quyết virus zombie.

Trưởng căn cứ hiện tại cũng là cường giả dị năng cấp 4. Tôi và Tống Uyển đều hiểu, ông ấy muốn đi cùng, nhưng không thể bỏ lại căn cứ.

Tống Uyển vội đỡ trưởng căn cứ đứng thẳng: "Không sao đâu. Đội cháu có đến bảy người có dị năng cấp 4 cơ mà. Mà khoan, kho lương đó tuy nhỏ, nhưng chắc chắn cũng không bé, hai dị năng giả hệ Không Gian trong đội có gom hết được không ạ?"

"Được chứ. Hai dị năng giả hệ Không Gian của các cháu, mấy hôm trước chú kiểm tra phát hiện chỉ còn thiếu chút nữa là lên cấp 5 rồi." Trưởng căn cứ còn tranh thủ đùa một câu: "Đội trưởng Tống này, tôi đoán khi đội cháu trở về, tất cả đều lên cấp 5 hết, trừ quân đội ra các cháu sẽ là đội có dị năng mạnh nhất."

Tống Uyển cười hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ bây giờ chưa phải à?"

"Giờ cũng vậy mà."

Cuối cùng Tống Uyển vẫy tay: "Vậy nhé. Đợi chúng cháu trở về."

"Tính sơ sơ thì tầm đó các cháu về vừa kịp Tết nhỉ. Để chú đứng ra tổ chức, mời các cháu ăn sủi cảo."

"Thôi bỏ đi. Tô Tô không ăn sủi cảo, hay là lúc đấy chúng ta cùng nhau làm lẩu nhé."

Khi chúng tôi ra đến cửa, trưởng căn cứ đột ngột gọi giật lại: "Tống Uyển, Lâm Tô. Theo chỉ thị từ cấp trên, nếu đám người trấn giữ kho lương kia có dấu hiệu thông đồng, phản quốc thì cứ *xử đẹp* cho chú!"

Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy tóc mai Trưởng căn cứ đã điểm bạc, lưng cũng còng hẳn xuống. Dường như câu "xử đẹp" kia đã vắt kiệt sức lực của ông.

Tôi chợt nhớ đến ngày đầu tiên mình đặt chân đến căn cứ, trưởng căn cứ đứng trên cao, dáng người thẳng tắp. Vậy mà từ mùa hè năm nhất mạt thế đến mùa đông năm ba, ông đã già đi nhiều đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

7

Nhiệm vụ đến nhanh như một cơn gió.

Lúc Tống Uyển tập hợp quân, đầu Lý Bất Ngôn vẫn còn bọt xà phòng, cuống cuồng: "Đợi tớ hai phút! Tớ gội đầu rồi ra ngay!"

Tống Uyển vỗ bốp vào đầu cậu ta: "Lẹ lẹ cái chân lên!"

Lý Bất Ngôn tốc độ bàn thờ xả nước qua loa, đến khi ngồi lên xe rời căn cứ vẫn còn lảm nhảm: "Chai dầu gội đó tôi vất vả lắm mới kiếm được. Chưa kịp gội cho ra hồn, phí của."

Tống Uyển ngồi ở ghế phụ chịu hết nổi: "Thôi thôi. Về tớ đền cho chai khác chịu không?"

"Đội trưởng nói đó rồi nha."

"Yên tâm đi. Tớ gạt cậu bao giờ chưa?"

Nếu là thời bình, lái xe đến kho lương chỉ mất bảy tám tiếng, giờ phải đi chập chờn mất cả mấy ngày.

Càng đến gần, không khí trong xe càng căng như dây đàn.

Tống Uyển chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Tô Tô, đi thẳng thêm ba con phố nữa có quán lẩu đỉnh của chóp. Hồi còn sinh viên tớ với lũ bạn hay ra đó chén. Vừa ngon vừa rẻ."

Tôi nhớ ra rồi, Tống Uyển với Lý Bất Ngôn học cùng khu đại học.

Mạt thế ập đến, cả bọn vẫn còn cắp sách đến trường.

Mà khu đại học đó cách đây mười mấy cây chứ mấy.

Ngày xưa sinh viên ăn chơi nhảy múa tưng bừng, giờ đâu đâu cũng thấy m.á.u đen.

"Thật ra, lúc zombie bùng nổ, còn hai ngày nữa mới khai giảng. Nhưng kỳ nghỉ đông đó tớ với bố mẹ cãi nhau một trận, bực mình quá nên lên trường sớm. Ai ngờ đi một phát liền không về nữa."

Lý Bất Ngôn cũng thở dài: "Tớ thì không mua được vé mấy ngày sau."

Mấy người còn lại cũng có lý do riêng để lên trường sớm.

Ai ngờ chỉ vì lên sớm vài ngày mà vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại người thân.

Tống Uyển là đội trưởng, khả năng xoa dịu rất tốt. "Thôi bỏ đi. Cũng may là lên trường sớm, lúc đó khu đại học vắng tanh, không thì chạy đằng trời."

Tống Uyển nói đúng. Lúc zombie bùng nổ, khu đại học không có mấy người, nên zombie ở đây cũng không nhiều.

Tống Uyển tạo ra một quả cầu lửa trong lòng bàn tay, chưa cần chúng tôi ra tay đã có thể nướng một đống zombie.

Càng đến gần kho lương, lòng tôi càng bất an.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com