Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt thế

Chương 1



1

Hệ thống tìm đến khi tôi đang dẫn đội cứu người.

Giữa tháng chín, sắp đón đợt giảm nhiệt độ lớn, năm nào vào thời điểm này cũng là lúc bùng phát đại dịch zombie.

Tôi vừa đưa một chiếc bánh lương khô cho một cô bé, chợt cảm thấy ý thức có gì đó khác lạ.

Cô bé người lấm lem, đôi mắt sáng rực, cẩn thận nhận bánh từ tay tôi.

"Cháu cảm ơn ạ."

"Không cần cảm ơn. Vào được căn cứ rồi, chỉ cần siêng năng là sẽ sống được thôi."

Vừa dứt lời, một luồng điện chạy qua người tôi. Không đau, nhưng cũng chẳng thể làm ngơ.

[Ký chủ! Cô phá vỡ thiết lập nhân vật rồi đấy!]

Tôi nhíu mày, giọng nói này từ ý thức tôi vọng ra.

Tôi là dị năng giả cấp 9, cường giả hàng đầu nhân loại, không thể cảm nhận sai sự thay đổi của bản thân.

[À phải rồi, quên tự giới thiệu. Ký chủ, tôi là Hệ thống 007. Xin lỗi vì đến muộn mười năm, nhưng phải nói rõ nhé, đây là một cuốn tiểu thuyết về xây dựng lại thế giới sau tận thế.]

Việc cứu người đã có người khác lo, tôi nhìn lướt qua, tìm chỗ yên tĩnh.

Gật đầu, tôi hỏi:

"Vậy đây là truyện nữ chính xây dựng căn cứ? Tôi là nhân vật gì? Nữ chính hay phản diện?"

Nói rồi, tôi nhanh chóng điểm qua những cường giả hiện tại trong đầu. Năm đầu tận thế, quốc gia đã xây dựng căn cứ, phát triển đến nay, nhiều căn cứ đã đổi chủ do đại dịch zombie.

Ví dụ như Căn cứ phía Nam giờ do tôi nắm quyền.

Trong cả nước có năm đại căn cứ: Đông, Tây, Nam, Bắc và Thủ đô, dưới đó là các căn cứ nhỏ.

Tôi biết mình là trưởng căn cứ nữ duy nhất. Đầu năm nay, Căn cứ Thủ đô khảo sát, tôi là cường giả số một nhân loại.

[Không phải.]

"Cái gì?"

[Ký chủ, đây là tiểu thuyết đại nam chủ xây dựng căn cứ. Cô là nữ phụ thánh mẫu, chuyên hy sinh người khác để tạo danh tiếng. Vì hành vi thánh mẫu của cô, đội nam chính tổn thất nhiều người ngay từ đầu. Nam chính là...]

Hệ thống còn đang thao thao bất tuyệt thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của cấp dưới:

"Đội trưởng! Đám zombie tới rồi!"

Tôi đứng dậy xuống xe.

Cách đó không xa, một đợt zombie ùa tới, dẫn đầu là zombie cấp 5.

Chuyến đi lần này vốn chỉ để tiêu diệt lẻ tẻ mấy con, nên chỉ mang theo hai xe.

Kết quả chưa thấy đám zombie, mà lại vô tình cứu được không ít người.

Tận thế mười năm, zombie hoành hành. Ngoài zombie, còn có lũ súc sinh vứt bỏ đạo đức và pháp luật.

"Chúng" nuôi nhốt đồng loại, coi đồng loại là "cừu hai chân".

Những người được cứu lần này chính là "cừu hai chân".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ được hai xe bảo vệ trước sau, đi ở giữa đoàn.

Chậm quá.

2

Người đông, zombie đã đánh hơi được từ xa.

"Nhan Khả, em dẫn người đi trước. Chị ở lại chắn phía sau!"

Nhan Khả được tôi cứu khỏi thành phố zombie vào năm tận thế thứ năm, từ đó luôn nghe theo tôi.

Nghe vậy, em ấy lập tức đáp:

"Vâng!"

Em ấy dựng tường nước, cách ly hơi thở con người bên trong.

Hệ thống trong ý thức tôi hét:

[Ký chủ! Cô phá thiết lập nữa rồi! Sao cô lại chắn phía sau? Cô phải yếu đuối để người khác làm việc đó chứ!]

Tôi nhíu mày: "Câm miệng."

[Nhưng mà cô sẽ bị trừng phạt nếu phá vỡ thiết lập nhân vật đấy.]

"Phạt gì?"

Hệ thống thành thật: [Bị điện giật.]

Lời hệ thống vừa dứt, một luồng điện chạy qua người tôi. Không đau không ngứa. Giống như lúc tôi mới có dị năng hệ Lôi, cảm giác không quen lắm.

"Chỉ thế thôi à?"

Hệ thống chưa kịp nói gì, tôi đã kích hoạt dị năng, dị năng hệ Lôi điện cấp 9, điện ngưng tụ thành cầu giữa hai tay, sấm sét tuôn rơi, không gian biến đổi.

Đám zombie đã tới gần, tôi ném cầu sét, "Ầm!" một tiếng, quét sạch zombie một vùng.

Tôi rút trường đao, rót dị năng vào, đao sáng rực, nhanh chóng áp sát zombie cấp 5, cổ tay lật một cái, chúng đã ngã xuống.

Dưới chân là núi xác biển máu, trời vẫn âm u.

Tôi lau m.á.u trên đao, hệ thống trong ý thức tôi sắp nổ tung—

[Không đúng không đúng! Ký chủ phải là thánh mẫu yếu đuối! Vì cô yếu nên hình phạt của tôi mới khiến cô đau khổ! Nhưng sai hết rồi! Sao cô lại là cường giả dị năng cấp 9? Nam chính năm thứ 10 cũng chưa mạnh đến thế!]

Tôi tùy tiện đáp, tranh thủ lúc hệ thống sụp đổ hỏi:

"Nam chính là ai?"

[Giang Kiến Xuyên.]

Cái tên này quen quen.

Nhưng tôi chưa nhớ ra.

Hệ thống tốt bụng nhắc: [Là thanh mai trúc mã của nguyên chủ. Hai người lớn lên cùng nhau, tận thế mới bắt đầu, Giang Kiến Xuyên luôn chăm sóc nguyên chủ.]

Nói rồi, nó lại phát điên:

[Giờ thì hỏng hết. Có thêm một người xuyên sách như cô, mọi thứ lệch hết cả rồi!]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com