Khi rút thăm, Thẩm Ưu thầm cầu nguyện điên cuồng trong lòng, mong có thể rút trúng thăm trắng như Thẩm Ngôn, nhưng sự đời lại trái ý. Khi mở tờ giấy trong tay ra, cái tên Nghiêm Lập Hâm hiện lên rõ mồn một.
【Trời má ơi, cái vận may cứt chó gì thế này? Biết vậy để chị mình rút giùm rồi!!】
Trong lòng cô thất vọng tràn trề, nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười vui mừng như được sủng ái, quay sang nhìn Nghiêm Lập Hâm nói:
"Wow! Không ngờ em lại có cơ hội được ăn tối cùng một anh chàng ngôi sao đẹp trai như anh đó, vinh hạnh quá đi!"
Khóe môi Nghiêm Lập Hâm hơi nhếch lên, định nói gì đó thì giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng lòng của cô—
【Đẹp trai? So với mấy anh của mình còn thua xa! Nếu không nhờ phần thưởng dành cho nhân vật của anh ta trong phim truyền hình thì giờ anh ta còn cháy khét hơn trứng rán trong chảo sắt ấy chứ!】
Nghiêm Lập Hâm: “……”
Khóe môi Thẩm Ngôn giật giật, không kìm được mà lộ vẻ lo lắng.
Tuy rằng trông Nghiêm Lập Hâm khá nhát, lại còn là người của công chúng, theo lý thì không dám ra tay, nhưng nghĩ đến cái kiểu nội tâm thiếu đòn của em gái mình thì đúng là thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người. Nhỡ đâu đang ăn lại chọc giận anh ta thì sao…
Thấy nụ cười trên mặt Nghiêm Lập Hâm vì tiếng lòng của Thẩm Ưu mà dần cứng đơ lại, Thẩm Ngôn càng nghĩ càng thấy không thể yên tâm được.
Cô bước đến trước mặt Nghiêm Lập Hâm, nói:
"Đổi với tôi đi?"
Hạ Sách Minh: ?
Khoan khoan khoan, đại ca định làm gì thế? So với em gái không bằng đã đành, giờ ngay cả một người mới gặp chưa tới một ngày, chưa nói được câu nào cũng được coi trọng hơn mình là sao?
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp trước mặt, Nghiêm Lập Hâm khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng hiểu ra lý do cô muốn đổi. Không tự mình ảo tưởng, nhớ lại mấy tiếng lòng bá đạo được phép bóc phốt, không cho phản bác của Thẩm Ưu, anh vội vàng gật đầu lia lịa:
"Được, được chứ!"
Nhưng giây sau, nhân viên chương trình như mèo ngửi thấy mùi tanh, lập tức tiến lại, mỉm cười nói:
"Không được tự ý đổi thăm đâu, nếu không thì việc rút thăm sẽ mất hết ý nghĩa, như thế là không công bằng với các khách mời khác đấy."
Anh ta nhìn sang Thẩm Ngôn:
"Mọi người đều là lần đầu gặp gỡ, cần có thời gian để làm quen mà, tất nhiên là phải cho mọi người cơ hội tiếp xúc với nhau, như vậy mới biết được kiểu người mình thật sự thích là gì, đúng không nào?"
Thẩm Ngôn nhíu mày, có cảm giác trong lời nói kia có ẩn ý gì đó.
Thấy chương trình không cho đổi, Thẩm Ngôn cũng không cố chấp, chỉ nhẹ giọng nói với Nghiêm Lập Hâm:
"Em gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong anh chiếu cố."
Câu này nghe thì khách sáo, nhưng Nghiêm Lập Hâm nhìn vào ánh mắt đầy cảnh cáo của cô, chỉ cảm thấy như nghe được—
Nếu tối nay em tôi về mà thiếu một sợi tóc, cậu c.h.ế.t chắc! Dù có mở mắt ngủ giữa đêm cũng vô dụng!
Nghiêm Lập Hâm gật đầu lia lịa:
"Được được được, cô yên tâm!"
Sau khi nhận được cam đoan, Thẩm Ngôn mới rời đi.
—
Chương trình có xe riêng đưa họ đến nơi dùng bữa tối đã được đặt trước. Khi lên xe, thấy nhân viên chương trình mở cửa sau ra ra hiệu mời cô lên xe, Thẩm Ưu cũng không nghĩ nhiều, cứ thế lên xe, chơi điện thoại một lúc thì bỗng nhiên một bên cửa sau bị mở từ bên ngoài.
Thẩm Ưu quay lại nhìn, vừa vặn đối diện với mặt Nghiêm Lập Hâm, cô giơ tay vẫy nhẹ, cười thân thiện.
“Ha…” - chưa kịp chào xong, cửa xe đã bị đóng sầm lại ngay trước mặt cô.
“Rầm” một tiếng, nghe còn rất mạnh tay.
Thẩm Ưu: ?
Cô đơ người ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Thái độ gì đây trời?】
Cô có chút không hiểu mô tê gì cả.
【Đây là định ra oai với mình à?】
Lúc này, Nghiêm Lập Hâm đã mở cửa ghế phụ, nghe thấy tiếng lòng của cô thì chuông báo động lập tức vang trong đầu—
"Thẩm Ưu, xin lỗi nhé, vừa nãy tôi trượt tay, lỡ đóng cửa hơi mạnh, không làm cô hoảng sợ chứ?"
Nghiêm Lập Hâm vừa bình tĩnh ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, vừa giả vờ như không có chuyện gì nhìn gương chiếu hậu để quan sát nét mặt của Thẩm Ưu, cười cười xin lỗi.
Thẩm Ưu vẫn còn mơ hồ:
"Không sao mà, nhưng sao anh lại mở cửa rồi đóng lại?"
"Ờ ờ… thật ra là tôi bị say xe! Nãy tiện tay mở cửa sau quên mất vụ đó, mở ra rồi mới nhớ, nên đóng lại thôi!"
Vừa nói, Nghiêm Lập Hâm vừa vô thức gãi đầu, lấy cớ soi gương chỉnh tóc để liếc trộm phản ứng của Thẩm Ưu.
Thẩm Ưu gật đầu hời hợt:
"Ồ ồ, ra vậy, thế anh có cần uống thuốc say xe không?"
【Đến cả say xe cũng có thể quên? Trí nhớ kiểu này cũng làm diễn viên được à? Hay là mấy chuyện kiểu này toàn do trợ lý nhắc nên anh ta mới không nhớ?】
Nghiêm Lập Hâm: “……” Sao đang nói chuyện lại chuyển sang công kích cá nhân luôn rồi?!
Anh cười gượng:
"Không cần đâu, chắc cũng không xa, không đến mức phải uống thuốc."
Thẩm Ưu cũng cười theo một cách gượng gạo:
"Vậy thì tốt rồi."
【Haizz, nghĩ mà thương cho trợ lý của anh ta.】
Ơ? Làm trợ lý cho ngôi sao thì có gì khổ chứ?
Bác tài xế bị khơi dậy trí tò mò, nhưng chỉ nghe được câu cảm thán đó trong lòng Thẩm Ưu, rồi cô không nói gì nữa. Bác không nhịn được liền lên tiếng:
"Cháu có phải là nam chính trong phim xx không?"
Nghiêm Lập Hâm hoàn toàn không đề phòng, chưa kịp phản ứng việc bác tài cũng hóng hớt, ngẩn người một chút rồi gật đầu:
"Dạ, là cháu ạ."
"Trời ơi! Con gái bác mê cháu lắm! Nghỉ hè là cứ xem phim đấy suốt ngày, một tập xem đi xem lại mấy lần, phim vừa cập nhật là coi ngay, đi học cũng chẳng thấy nó hăng như vậy! Không biết cháu có tiện ký tên cho bác không?"
Không ngờ đi quay show hẹn hò mà cũng gặp fan cứng, Nghiêm Lập Hâm lập tức cảm thấy được sủng ái. Nhưng nghe đến chuyện ký tên, anh lại hơi do dự.
Quản lý từng dặn, bất cứ lúc nào cũng không được tùy tiện ký tên, kẻo sau này nổi tiếng quá thì mấy chữ ký ngày xưa sẽ làm giảm giá trị của anh.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác, vì đây không chỉ là một bác tài, mà còn là hàng triệu khán giả đang xem livestream!
Đây là cơ hội vàng để xây dựng hình tượng "cưng chiều fan"!
Thấy anh không phản ứng ngay, bác tài quay lại nhìn một cái:
"Bác chỉ hỏi vu vơ thôi, nếu cháu thấy không tiện thì…"
Chưa kịp nói xong, Nghiêm Lập Hâm liền cười:
"Thật ra theo quy định thì cháu không được ký tên ở nơi riêng tư, nhưng nếu con bác yêu thích bộ phim như vậy, mà hai bác cháu ta lại tình cờ gặp nhau ở đây thì đúng là có duyên, cháu phá lệ một lần cũng được ạ!"
Bác tài cười ha hả:
"Thế thì bác cảm ơn thay con gái bác nha! Nó chắc vui lắm đó! Ở nhà nó cứ nói sau này sẽ xin vào làm trợ lý trong studio của cháu đấy!"