Đối mặt với lời than vãn đầy bất mãn của Tề Mỹ, MC chỉ nhún vai:
“Cố lên nhé.”
Còn phối hợp giơ tay làm động tác cổ vũ cực giả trân.
Tề Mỹ còn muốn tiếp tục lý luận, hỏi vì sao nhóm Thẩm Ưu được ăn tiệc hải sản chuẩn bị sẵn, còn bọn họ thì phải tự lo liệu, nhưng MC đã hoàn thành nhiệm vụ, nhân lúc cô không chú ý thì chuồn mất tiêu, gọi cỡ nào cũng không quay lại.
Bên cạnh, Hạ Sách Minh đang hóng chuyện vẫn thấy độ thù hận chưa đủ, liền cười toe toét, vỗ tay nói:
“Chúc mừng chúc mừng! Hạng hai cũng rất khá rồi, không bằng trên thì cũng hơn dưới mà. Mới có ngày đầu tiên thôi, bao nhiêu camera đang quay, sao mặt mũi ai nấy đều ủ rũ thế? Cười lên nào!”
Thấy cậu ta tấu hài như vậy, Thẩm Ưu cũng ngứa ngáy tay chân, giả vờ quan tâm hỏi:
“Ủa, tại sao mọi người không cười? Là do bẩm sinh không thích cười à?”
Phụt— HAHAHAHAHAHAHA!
Hạ Sách Minh cười sặc sụa, vừa vỗ tay vừa phá lên cười. Trong ánh mắt đầy ghen tỵ và căm phẫn của những người khác, ba người họ vui vẻ lên xe cùng nhân viên hậu trường đến nhà hàng bên bờ biển ăn tiệc hải sản thỏa thích.
Sau khi ăn uống no nê rồi quay lại biệt thự, ba người họ thấy đám người vẫn đang lúi húi trong bếp. Lúc này mới bắt đầu lục tục bê những món ăn tự chế ra ngoài. Tuy nhiên, nhìn qua… thật sự không nuốt nổi.
Món thịt xào ớt xanh mà xào thành cháy đen, nhìn qua không biết đâu là ớt, đâu là thịt.
Thẩm Ưu chân thành hỏi nhân viên chương trình:
“Họ ăn mấy món này, chắc chắn sẽ không bị ngộ độc rồi nhập viện đấy chứ?”
Hạ Sách Minh tiếp lời:
“Không chắc đâu, nhưng yên tâm, chương trình chắc đã liên hệ sẵn đội y tế túc trực rồi~”
Mọi người xung quanh nghe câu đùa nhạt toẹt từ ba kẻ no bụng rảnh mồm kia:
“……”
Khi chia phòng nghỉ, theo quy định mỗi phòng hai người nên Thẩm Ưu và Thẩm Ngôn tự nhiên chung phòng.
Chắc vì bữa trưa quá thảm họa nên ngoài ba người ăn tiệc hải sản ra, những người còn lại đều không no. Cảm nhận được làn sóng oán khí dâng trào, chương trình không dám bày thêm trò kiếm cơm bằng game nữa, mà cho mọi người rút thăm ghép đôi nam - nữ để quyết định địa điểm ăn tối.
Thẩm Ngôn là người đầu tiên rút thăm, kết quả là một lá thăm trắng.
Vì đội hình hiện tại là 5 nam – 7 nữ, nên chắc chắn sẽ có hai người bị lẻ, phải ghép cặp với nhau ăn tối.
Mọi người nhìn cô với ánh mắt hả hê, chỉ có Thẩm Ưu là ánh mắt sáng rực, ghen tị ra mặt:
【BỐC BỐC BỐC! BỐC TRÚNG LÁ THĂM TRẮNG LUÔN! Aaaa tay chị sao hên vậy trời! Em cũng muốn bốc trúng lá này!!!】
Nghe vậy, Thẩm Ngôn thản nhiên đưa luôn lá thăm trắng cho em gái:
“Muốn không? Nếu muốn thì chị đưa cho.”
Lá thăm trắng trước mặt, sao Thẩm Ưu không động lòng cho được?
Tay cô đã bắt đầu ngứa ngáy, nhưng nhân vật cô xây dựng không cho phép làm thế! Sau vài giây đấu tranh nội tâm, nỗi ám ảnh phun m.á.u vì bị tội nghiệt báo ứng thắng thế, cô cắn răng quay mặt đi, gượng gạo nói:
“Hứ! Em không cần! Em sẽ bốc được thứ còn tốt hơn!”
Thẩm Ngôn thu tay về, gật đầu:
“Được, nếu em đổi ý thì cứ đến tìm chị đổi.”
Dù sao ngoài Thẩm Ưu ra, ai ăn với cô cũng chẳng khác là bao, người thiệt chắc chắn không phải là cô.
Người rút tiếp theo là Hạ Sách Minh.
Trong lúc cậu ta rút thăm, Thẩm Ưu vẫn chăm chăm nhìn theo, âm thầm cầu nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu không bốc được lá thăm trắng thì ăn tối cùng tiểu đệ của chị gái cũng được, người nhà mà, dễ nói chuyện.
Nhưng…
Ánh mắt Thẩm Ưu lập tức tràn đầy thất vọng.
Vì Hạ Sách Minh rút trúng Tề Mỹ.
Khoảnh khắc ấy, người suy sụp hơn cả Thẩm Ưu chính là Hạ Sách Minh.
“Tôi xỉu đây!”
Nhìn thấy cái tên viết trên giấy, đầu Hạ Sách Minh trống rỗng, hình tượng gì gì đấy cũng bay sạch, theo phản xạ thốt ra:
“Sao lại là cô ta chứ?!”
Mặt cậu ta đen như đ.í.t nồi, ánh mắt thất thần. Đột nhiên, như vớ được cọng rơm cứu mạng, cậu ta quay sang nhìn Thẩm Ngôn, mặt đầy kỳ vọng:
“Lão… À không, Thẩm Ngôn, chị ơi, em đổi với chị được không?”
Gặp ánh mắt đáng thương của tiểu đệ, Thẩm Ngôn mặt không cảm xúc lắc đầu, thẳng thừng từ chối:
“Không được.”
Mặc dù cô không để ý ăn với ai, nhưng nếu đối phương vừa ồn vừa không hiểu chuyện, cô sẽ rất dễ mạnh tay để khiến người đó câm miệng.
Tề Mỹ từ trước đến nay chưa từng bị ai ghét ra mặt như vậy.
Cô trợn mắt nhìn Hạ Sách Minh, giọng the thé:
“Ý cậu là gì?! Cậu nghĩ tôi muốn ăn với cậu chắc?! Tôi cũng muốn đổi người! Phải ăn với loại vô văn hóa như cậu, tôi mất hết khẩu vị!”
Thẩm Ưu bĩu môi:
【Buồn cười ghê, người vô văn hóa lại đi mắng người khác vô văn hóa. Đây là vừa ăn cướp vừa la làng à?】
Hạ Sách Minh gật gù, hừ lạnh:
“Tsk, không biết ai mới là người vô văn hóa! Tôi vốn dĩ không muốn ăn với cô, nhưng giờ cô nói mất khẩu vị, tôi càng phải ăn với cô. Tôi muốn xem cô mất khẩu vị là thật hay giả!”
Đối mặt với ánh mắt không tin nổi của Tề Mỹ, Hạ Sách Minh cười toe toét:
“Tốt nhất đến lúc đó cô đừng ăn miếng nào, để tôi ăn sạch đi, haha!”
Thẩm Ngôn:
“……”
Mới nửa ngày thôi mà, sao cậu ta đã bị Thẩm Ưu ảnh hưởng tới mức vượt mặt sư phụ (Thẩm Ưu á) luôn rồi?
Khán giả trong livestream thấy cảnh này thì cười đến mức đau bụng:
【Thì ra Hạ Sách Minh là người như này hả? Trước giờ tôi nhìn lầm rồi!】
【Aaaa chị gái thiên vị rõ ràng luôn! Em gái muốn đổi là đồng ý liền, người khác thì khỏi mơ! Cặp này đúng chuẩn cưng chiều kiểu lạnh lùng luôn, đừng ai cản tôi ship nhé!】
【Cảm giác Thẩm Ưu có lúc rất mâu thuẫn. Khi chị cô hỏi có muốn lá thăm trắng không, rõ là rất muốn, nhưng lại cố tỏ ra không quan tâm. Tại sao phải như vậy nhỉ?】
【Ôi bạn phía trước ơi, bạn không hiểu rồi! Có người kiểu vậy đó, kiểu “miệng nói không, lòng nói có” ý! Couple em gái tsundere x chị gái ngoài lạnh trong ấm là công thức gây thương nhớ đấy!】
【Tề Mỹ đúng là người kỳ quặc nhất tôi từng thấy! Lúc Hạ Sách Minh rút trúng cô ta, tôi thề tôi cảm thấy được cú trời đánh mà cậu ta phải nhận luôn ấy! Còn cô ta lại mở miệng chê người khác vô văn hóa, đúng là trơ trẽn!】
【Mọi người có thấy lúc Hạ Sách Minh rút trúng Tề Mỹ,Tần Chi Ngộ cười nhẹ một cái không? Là tôi nhìn nhầm hay đúng là anh ấy chán cô ta rồi?】
【Không chỉ bạn đâu, tôi cũng thấy! Thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Tề Mỹ có gì đặc biệt mà Tần Chi Ngộ bao dung dữ vậy? Ban đầu tôi còn thích phim anh ấy đóng, mà giờ thấy cách anh ấy đối xử với Tề Mỹ, tôi bắt đầu thấy khó chịu và ghê tởm rồi đó. Có ai hiểu tôi không…】