Hạ Sách Minh vắt óc suy nghĩ, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được câu nói nào vần điệu làm màu hơn câu của Thẩm Ưu.
Thấy thời cơ khen ngợi sắp trôi mất, cậu ta vội hét to với Thẩm Ngôn. người đang đi tới sau chiến thắng:
“Chị! Chị là chị gái duy nhất của em!”
Thẩm Ưu quay đầu liếc cậu một cái, ghét bỏ ngồi cách xa ra một chút.
…Mất mặt quá đi mất.
Thẩm Ngôn khựng lại một chút, nhìn hai cặp mắt lóe lên sự ngưỡng mộ, hơi do dự không biết có nên giả vờ không quen bọn họ hay không.
Hạ Sách Minh làm như không thấy, mặt đầy mong chờ được khen ngợi, hét to hơn:
“Thẩm Ngôn, chị siêu cấp bá đạo luôn đó!”
“…Có thể khiêm tốn chút được không?”
Thẩm Ngôn liếc cậu một cái như ra hiệu “im miệng ngay”, Hạ Sách Minh mới ngoan ngoãn kéo khóa kéo miệng lại.
Thấy chị mình nổi bật, bản chất trà xanh trong Thẩm Ưu bắt đầu trỗi dậy, cô giả vờ ho khan hai tiếng, nói giọng yếu ớt kiểu trà xanh:
“Chị gái giỏi thật đáy, ngay cả mấy anh con trai cũng không bằng luôn~ Ai da, em thì khác, em chỉ là một cô gái yếu đuối, tay không nhấc nổi con gà, gió thổi cái là ngã rồi, chẳng giúp được gì cả.”
Ngay giây tiếp theo, trong đầu mọi người vang lên tiếng suy nghĩ cực kỳ phấn khích của Thẩm Ưu:
【Giữa đám người sống kín đáo trong xã hội, chị tôi sống kín đáo hút người nhất!】
Hạ Sách Minh: ???
Cô nàng này sao lại có thể nghĩ ra được nhiều khẩu hiệu kỳ cục vậy chứ?
Khóe môi Thẩm Ngôn hơi cong lên, xoa đầu em gái, giọng dịu dàng đầy bao dung:
“Không sao, em chỉ cần ngồi yên xem chị loại hết bọn họ là được.”
Hạ Sách Minh: ????
Không phải chứ? Đại ca thiên vị quá rõ ràng rồi! Với cậu thì là thái độ "câm miệng ngay", còn với em gái thì là "không sao, chị nguyện làm nền cho em diễn"? Là sao hả?!
Cậu ôm ngực, cố dùng ánh mắt để tố cáo sự tàn nhẫn đó, mong đánh thức chút lương tâm trong chị ấy.
Đáng tiếc, Thẩm Ngôn căn bản không thèm nhìn cậu một cái.
Trò chơi thứ hai, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Ngôn, nhóm của họ giành chiến thắng tuyệt đối và xếp hạng nhất. Các nhóm còn lại đều bị loại cùng lúc (không còn quả bóng nào), nên không ai có điểm. Nhóm họ lập tức từ hạng chót nhảy vọt lên đồng hạng nhất với nhóm Tần Chi Ngộ.
Trò chơi thứ ba là bịt mắt đánh nhau bằng gậy khí bóng, mỗi đội cử một người ra thi đấu, bịt mắt rồi nghe chỉ dẫn của đồng đội để đánh đối phương. Mỗi cú đánh trúng được 1 điểm, đội nào điểm cao hơn trong thời gian quy định sẽ thắng.
Không ngoài dự đoán, người thi đấu vẫn là Thẩm Ngôn. Nhưng sau khi bịt mắt, cô không những không chậm lại mà còn trở nên nhạy bén hơn. Không cần Thẩm Ưu hay Hạ Sách Minh nhắc nhở, cô có thể đánh trúng đối thủ cực kỳ chính xác, còn dễ dàng tránh được đòn phản công.
Kết quả cuối cùng, nhóm của họ lại tiếp tục giành hạng nhất.
Kết quả này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, đặc biệt là những khán giả từng mắng mỏ trên phần bình luận livestream rằng Thẩm Ngôn và Thẩm Ưu chỉ biết kéo chân Hạ Sách Minh, giờ thì hết nói nổi:
【Ôi trời! Thẩm Ngôn đúng là có bản lĩnh thật đó! Nhìn khí thế là biết có luyện qua rồi!】
【Quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh! Phần bịt mắt đánh nhau tôi phải tua lại coi hoài! Như cao thủ trong phim võ hiệp ý!】
【Xin hỏi Thẩm Ngôn có nhân thêm em gái không? Tôi cũng muốn có người chị như thế để được gánh team!】
【Tôi nhập vai Thẩm Ưu thôi mà đã thấy phê tới bến rồi. Có chị gái vừa xinh vừa mạnh lại đáng tin, ai ghen tỵ tôi không nói đâu nha!】
【Ủa rồi hồi nãy ai bảo hai chị em nhà này là gánh nặng khiến Hạ Sách Minh đói meo không được ăn cơm hả? Ra mặt xin lỗi cái coi!】
【Má ơi Thẩm Ngôn bình tĩnh dễ sợ, như kiểu mọi thứ trong tầm kiểm soát luôn, đúng chuẩn phong thái đại tỷ! Còn Hạ Sách Minh thì như fan cuồng chạy nhảy khắp nơi haha.】
【Chuẩn bài, người cảm xúc ổn định là thế đấy.】
【Phải công nhận Thẩm Ngôn thương em gái thật nha, dù bị nói móc nói mỉa vẫn cười xoa đầu dịu dàng.】
【Đúng rồi đó, Thẩm Ưu quá đáng thật sự! Chị mình cố gắng như thế là vì ai? Không phải vì gánh còng lưng hai người kia sao? Cô ấy không cổ vũ thì thôi còn chọc ngoáy?!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Ê đừng giận nha, chị em người ta đùa nhau thế thôi, nghiêm túc là thua đấy!】
MC vỗ tay chúc mừng, đang định tuyên bố phần thưởng thì đạo diễn trong tai nghe truyền lời, anh xác nhận lại rồi mới thông báo:
“Phần thưởng dành cho đội thắng cuộc là: một bữa hải sản tự chọn, hơn nữa còn được ăn thoải mái!”
Hả?
Không nghe lầm đấy chứ?
Sao lại khác với nội dung mà Thẩm Ưu đọc trong “Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức” nữa rồi? Cô nhớ rõ ràng phần trợ giúp từ chương trình chỉ là chiêu trò lừa dối để dụ thí sinh chịu chơi thôi mà, nên từ đầu cô đã chẳng định bỏ công sức thật.
Vậy mà giờ, phần thưởng cho hạng nhất lại là bữa hải sản ăn thỏa thích á?! Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt ghen tỵ.
Tề Mỹ sốt sắng hỏi:
“Thế còn đội hạng hai thì sao? Phần thưởng cho hạng hai là gì?”
Dù không bằng hải sản thì cũng không thể quá tệ chứ?
MC vẫn giữ nụ cười:
“Phần thưởng cho hạng hai là: một cuốn sách nấu ăn và một túi nguyên liệu to đùng!”
Ánh mắt Thẩm Ưu bừng sáng.
Đúng rồi! Chính là cái này! Cô từng đọc được nội dung này trong “Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức”, nhóm thắng ban đầu là nhóm Tần Chi Ngộ, kết quả phần thưởng là một mớ nguyên liệu sống và công thức nấu ăn, cuối cùng vẫn phải tự thân vận động.
Không ngờ bây giờ lại biến thành phần thưởng của nhóm hạng hai.
Chẳng lẽ, phần thưởng đặc biệt này vốn là thiết kế dành riêng cho nhóm của Tần Chi Ngộ?!
Haha, vậy thì quá tuyệt vời luôn rồi!
“Gì cơ?”
Ánh mắt mong chờ của Tề Mỹ như bị đập vỡ thành từng mảnh, cô không dám tin nhìn sang Tần Chi Ngộ:
“A Ngộ, em nghe nhầm à? Họ nói là phần thưởng hạng hai sao?”
Còn chưa kịp để Tần Chi Ngộ trả lời, MC đã cười nhắc lại:
“Là phần thưởng chung cho ba đội còn lại đó~”
Mọi người: ???
Tề Mỹ vô thức hỏi:
“Dựa vào đâu chứ?!”
Họ vất vả lắm mới giành được hạng hai, chỉ đứng sau hạng nhất?! Vì cái gì mà phải chia phần thưởng với hai đội thua khác chứ?!
Tần Chi Ngộ liếc cô một cái.
MC vẫn cười nhưng ánh mắt đã lạnh hơn:
“Đây là quy tắc. Nguyên liệu chúng tôi cung cấp đủ cho tất cả mọi người ăn no. Tất nhiên, nếu các bạn không muốn chia, thì hai đội còn lại sẽ phải nhịn đói.”
Vừa dứt lời, ánh mắt những người khác nhìn về phía Tề Mỹ liền trở nên khó chịu.
Cô thấy hơi sợ, mím môi nói:
“Nhưng… nhưng bọn em đâu biết nấu ăn?! Đưa nguyên liệu sống cho bọn em thì có ích gì chứ?!”
MC thản nhiên đáp:
“Vì vậy nên chúng tôi có chuẩn bị sách công thức. Các bạn có thể vừa học vừa làm. Như vậy còn học thêm được một kỹ năng mới đó.”
Tề Mỹ nắm chặt tay:
“Vừa học vừa làm, nói thì dễ. Nhưng phải mất bao lâu chúng tôi mới được ăn chứ?!”