Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 101: Cưng à, dám giở trà nghệ trước mặt chị? Còn non và xanh lắm!



Thẩm Ưu tất nhiên nghe ra Triệu Thanh Đồng đang cố tình đánh tráo khái niệm, nhưng cô không thể trực tiếp nói ra những chuyện xấu mà Triệu Thanh Đồng từng làm, lại chẳng muốn hùa theo, đành giả ngơ:

 

“Tôi cũng không rõ nữa~”

 

Dương Tư Thu không ngờ mặt Triệu Thanh Đồng lại dày đến vậy, có phần không cam lòng nên gặng hỏi tiếp:

 

“Chẳng lẽ ngoài vượt đèn đỏ, cô chưa từng làm chuyện gì hại người vì lợi ích sao?”

 

Triệu Thanh Đồng vẫn giữ nguyên nụ cười:

 

“Đó lại là câu hỏi khác nha~”

 

Dương Tư Thu quyết tâm, nếu lần sau có cơ hội nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô ta trước khán giả. Thế nhưng mấy vòng chơi tiếp theo, cơ hội đó cứ mãi không đến.

 

Thẩm Ưu thức dậy sau giấc ngủ trưa, dụi mắt bước ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ phòng khách vọng lại.

 

Cô lững thững đi xuống cầu thang, liếc thấy có hai gương mặt lạ, đoán có lẽ là khách mời mới đến.

 

“Ưu Ưu, cuối cùng cậu cũng dậy rồi đó hả!”

 

Hạ Sách Minh thấy cô liền vẫy tay, dúi ngay cho cô một hộp cherry đã rửa sạch:

 

“Cherry này ngọt lắm, mau thử đi!”

 

Thẩm Ưu không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhận lấy và cảm ơn, hỏi lại:

 

“Cậu mua à?”

 

Hạ Sách Minh lắc đầu, đưa mắt chỉ về phía một chàng trai gần đó:

 

“Không phải đâu, là Tiểu Trịnh mang tới đó. Cậu ấy nói bố mình làm nông, mấy trái cây này đều là nhà trồng cả.”

 

Nghe vậy, chàng trai được gọi là “Tiểu Trịnh” liền quay sang cười ngượng ngùng:

 

“Chào cô, tôi tên Trịnh Cao Viễn, khách mời mới tới, là diễn viên.”

 

Khách quan mà nói, Trịnh Cao Viễn cũng khá điển trai, nhưng góc môi lại hơi chúi xuống như kiểu mặt buồn bẩm sinh. Không cười thì trông có vẻ nghiêm nghị, lúc cười thì lại toát ra vẻ ngố tàu dễ thương.

 

Thẩm Ưu nhét một quả cherry vào miệng, vị ngọt mát lan tỏa trong khoang miệng khiến ánh mắt cô sáng lên. Cô phất tay chào lại:

 

“Chào anh nhé, tôi tên Thẩm Ưu. Cherry anh mang tới ngọt thật đó~!”

 

“Mọi người thích là tốt rồi, tôi cũng không có gì quý giá để tặng mọi người cả.” Trịnh Cao Viễn gãi đầu, nói tiếp:

 

“Tôi còn mang hai thùng cam nữa, cũng là nhà trồng, cam ngọt lắm! Hay là để tôi đi gọt vài quả cho mọi người ăn thử nhé?”

 

Người khác nói vậy chắc là khách sáo thôi, nhưng Trịnh Cao Viễn thì không, vì chưa dứt lời đã xách ngay 4-5 quả cam chạy vô bếp luôn.

 

Nhìn bóng lưng anh, Hạ Sách Minh không khỏi cảm thán:

 

“Cậu ta tốt ghê ha.”

 

Thẩm Ưu lại nhét thêm quả cherry nữa, gật gù:

 

“Ừa, đáng yêu ghê~”

 

Khách mời mới còn lại là một cô gái. Thẩm Ưu để ý thấy cô ấy lúc đầu ngồi bên cạnh Hạ Sách Minh, nhưng vừa thấy Thẩm Ưu xuống thì Hạ Sách Minh lập tức đứng dậy đi đưa cherry.

 

Lúc ấy, cô gái quay lưng về phía Thẩm Ưu nên cô không nhìn thấy nét mặt ra sao. Nhưng chỉ trong vài câu chào hỏi, ánh mắt của đối phương lại sắc như dao, như thể muốn xuyên thấu cô khiến Thẩm Ưu không thể không để tâm.

 

Thẩm Ưu nhìn sang cô gái đó, tầm nhìn của Hạ Sách Minh cũng theo hướng mắt cô.

 

Và thế là Thẩm Ưu tận mắt chứng kiến một màn thay mặt nhanh như chớp.

 

Một giây trước còn lườm cô tóe lửa, giây sau đã cười dịu dàng, chủ động bước tới bắt tay:

 

“Chào Ưu Ưu, tôi tên Kỷ Như Linh, không biết cậu còn nhớ tôi không? Hồi nhỏ chúng ta hay chơi trò gia đình với nhau, cậu còn hay đóng vai hầu gái cho tôi nữa đó~”

 

Ban đầu nghe giọng điệu thân thiện, Thẩm Ưu còn tưởng mình nhạy cảm quá, tay đã đưa ra rồi, ai ngờ nghe tới câu cuối liền khựng lại, rụt tay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thẩm Ưu: “???”

 

Tuy Kỷ Như Linh nói với vẻ đùa cợt nhưng Thẩm Ưu vẫn cảm nhận được chút địch ý trong nụ cười kia.

 

“À, là cậu à. Nghe cậu nhắc vậy, tôi cũng có chút ấn tượng,” Thẩm Ưu xoay tay, chạm nhẹ lên trán giả bộ nhớ lại, rồi cười nói:

 

“Tôi nhớ là hồi nhỏ cậu cứ bám lấy anh trai tôi, năn nỉ anh ấy chơi trò gia đình với cậu. Nhưng anh tôi không thèm để ý. Sau đó cậu dùng bim bim cay mua chuộc tôi, bắt tôi dụ anh ấy tham gia. Còn đòi đóng vai vợ anh ấy nữa, bảo tôi phải gọi cậu là chị dâu cơ mà. Haha~”

 

Kỷ Như Linh rõ ràng không ngờ Thẩm Ưu lại nhớ rõ đến vậy, còn kể tuột ra giữa đám đông, gương mặt cứng đờ hẳn. Nhưng đề tài do chính cô ta khơi mào, đành gượng cười tiếp lời:

 

“Ha ha… phải, đúng vậy… Hồi nhỏ không hiểu chuyện, nghịch ngợm tí thôi mà…”

 

Thẩm Ưu chớp chớp mắt, cười cười gật đầu:

 

“Đúng vậy đúng vậy, hồi nhỏ cậu thật sự chẳng hiểu chuyện chút nào. Tôi không chịu gọi cậu là chị dâu, thế là cậu giật hết bim bim lại, còn bảo không thèm chơi với tôi nữa. Tôi nhớ là từ hôm đó chúng ta nghỉ chơi luôn rồi phải không nhỉ?”

 

Kỷ Như Linh: “……”

 

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô ta, Thẩm Ưu thấy thật hả hê.

 

【Haha~ Cưng à, dám giở trà nghệ trước mặt chị? Còn non và xanh lắm!】

 

Tiếng lòng của Thẩm Ưu bất ngờ vang lên trong đầu Kỷ Như Linh, khiến cô ta sững người, thì ra lời đồn là thật, họ thật sự nghe được tiếng lòng của Thẩm Ưu!

 

Hạ Sách Minh thì phải cố nhịn cười trước phản ứng nhanh như chớp và màn phản đòn khét lẹt của Thẩm Ưu. Nếu không phải không đúng lúc, anh đã vỗ tay khen ngợi cô rồi.

 

“Không ngờ hai người là người quen cũ đó, đúng là có duyên ghê.” Hạ Sách Minh cười gượng hoà giải:

 

“Haizz, Tiểu Linh đừng để ý, Ưu Ưu là người nghĩ gì nói nấy nhưng không có ác ý đâu. Dù sao cũng là chuyện hồi nhỏ rồi mà.”

 

Thẩm Ưu: “???”

 

Cô ngạc nhiên liếc nhìn anh.

 

【Tiểu Hạ à, hôm nay cậu nói hơi nhiều đó nha? Có chuyện gì vậy?】

 

Nghe vậy, Thẩm Ngôn lạnh nhạt tiếp lời:

 

“Nghe nói tiểu thư Kỷ đây là fan cứng của Hạ Sách Minh, đặc biệt lên show này để giải nguy cho cậu ấy.”

 

Hạ Sách Minh vội gật đầu, cười lúng túng:

 

“Phải phải, Tiểu Linh nói cô ấy là fan lâu năm của tôi. Ưu Ưu, cậu nể mặt tôi một chút, bỏ qua đi nha. Ai chẳng mắc lỗi lúc nhỏ đúng không? Mọi người hoà thuận là vui rồi~”

 

Thẩm Ưu giả vờ như vừa ngộ ra:

 

“À ra là fan à, bảo sao…”

 

【Bảo sao mặt y chang chính thất thấy tiểu tam với bạn trai mình cặp kè.】

 

Hạ Sách Minh: “???”

 

Gì vậy trời?!

 

Thẩm Ưu nở nụ cười vô tội:

 

“Vậy cậu xin lỗi tôi đi. Xoa dịu trái tim bé bỏng tổn thương khi còn thơ bé của tôi. Tôi sẽ đại nhân đại lượng, không chấp chuyện xưa nữa.”

 

Kỷ Như Linh: “???”

 

Mặt cô ta tối sầm:

 

“Tôi đã nói là hồi nhỏ không hiểu chuyện rồi mà. Thẩm Ưu, cậu thế này chẳng phải hơi quá đáng sao?”

 

Vừa dứt lời, Thẩm Ưu như bị dọa sợ, trốn sau lưng Thẩm Ngôn, mắt rưng rưng:

 

“Là cậu tự nhắc lại chuyện xưa, gợi lại ký ức đau buồn của tôi. Làm tổn thương trái tim mong manh yếu đuối của tôi. Tôi chỉ muốn một lời xin lỗi thôi mà, vậy mà cũng quá đáng sao?”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com