Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 102: Thích ăn thì ăn, không thích ăn thì cút.



Phòng livestream cũng sôi động hẳn lên, bình luận bay đầy màn hình:

 

【Hahahahaha, nói đúng lắm! Rõ ràng là Kỷ Như Linh cố tình gợi chuyện hồi nhỏ chơi trò gia đình, còn giả vờ nói Thẩm Ưu thích làm hầu gái cho cô ta? Tôi xin lỗi chứ hồi nhỏ tụi tôi chơi trò đó ai chả tranh nhau làm công chúa? Có ai giành nhau làm hầu gái không? Ngáo hả?】

 

【Chuẩn luôn! Tôi hồi nhỏ vì muốn làm công chúa mà ngày nào cũng đánh nhau ba trăm hiệp với tụi nhóc hàng xóm!】

 

【Ối giời ơi, chị gái này rõ ràng không có thiện ý nha, vừa vào đã ra oai phủ đầu rồi.】

 

【Thật sự không nói nên lời, tổ chương trình mời fan của khách mời chính lên show để làm gì chứ? Mà còn là fan kiểu bạn gái tưởng tượng nữa! Khác gì nhốt một con cừu với một con sói đâu?!】

 

【Đừng hỏi, chắc là con của tư bản chèn vào đấy!】

 

【Cười không thở nổi luôn. Là cô ta tự gây chuyện trước, Thẩm Ưu chỉ phản ứng lại thôi mà, còn bị bảo quá đáng là sao chứ? Cô ta đúng là vừa ăn cắp vừa la làng!】

 

【Emmmm, mấy bạn hơi ác cảm với khách mời mới rồi đó? Tôi thấy Kỷ Như Linh chắc chỉ đùa cho vui thôi, mà Thẩm Ưu lại làm quá lên thì hơi ghê á.】

 

【Ủa khoan, khách mời mới là hai người mà, đâu ai nói gì Tiểu Trịnh đâu nè!】

 

【Tiểu Trịnh: đang ở trong bếp gọt trái cây, đừng gọi tôi lên sân khấu.】

 

【Hahahahahaha, mới xuất hiện thôi mà Tiểu Trịnh tay trái kéo vali, tay phải xách túi to, vai vác hai thùng cam, tôi còn tưởng ảnh đi thăm họ hàng xa cơ!】

 

【Vừa vào nhà còn chưa ngồi nóng m.ô.n.g đã đi rửa cherry, chắc còn chưa nhớ mặt hết mọi người, thế mà chỉ vì một câu nói của Thẩm Ưu là chạy biến vào bếp gọt cam. Anh ấy làm tôi muốn khóc ghê!】

 

【Cô gái ở trên nói kiểu đó là tôi bắt đầu muốn đẩy thuyền rồi nha~】

 

【Ủa gì vậy? Các bạn chỉ thấy Tiểu Trịnh gọt cam cho Thẩm Ưu mà không thấy Tiểu Minh là người đầu tiên phát hiện cô ấy xuống lầu, hí hửng mang cherry tới à?】

 

【Nè má, người đầu tiên phát hiện Thẩm Ưu xuống lầu là chị gái nhé! Không thể vì người ta âm thầm quan tâm mà bỏ qua sự thật đó được! Giương cao cờ cp chị em, kiên định không thay đổi!】

 

【Khoan, chỉ mình tôi đẩy thuyền Thẩm Ưu và Y Nhân à? Cái ôm sáng nay làm tôi lọt hố thẳng đứng luôn đó!】

 

Bình luận đúng kiểu ‘trăm hoa đua nở, trăm thần lên tiếng’, ai muốn nói gì thì nói.

 

Lúc này, Thẩm Ngôn lạnh lùng nhìn sang Kỷ Như Linh:

 

“Xin lỗi em gái tôi.”

 

Kỷ Như Linh ngớ người. Cô vẫn chưa tiêu hóa xong việc hình tượng bé ngốc Thẩm Ưu trong ký ức đột nhiên lại biến thành cô gái mồm miệng lanh lợi, phản đòn liên hoàn, còn biết núp sau người khác b.ắ.n tên ngầm.

 

Hạ Sách Minh nhìn fan của mình, rồi lại nhìn đại ca của mình, đầu như muốn nổ tung.

 

Nếu không có máy quay, chắc chắn anh sẽ chọn đứng về phía đại ca. Nhưng bây giờ đang livestream trực tiếp, có cả triệu người xem, mà Kỷ Như Linh lại tuyên bố mình là fan của anh. Như vậy, cô ấy đâu chỉ là đại diện bản thân nữa, mà còn là đại diện fan của Hạ Sách Minh trước công chúng.

 

Trời ơi, sao chuyện này còn khó hơn cả đề thi toán lý hóa trong kỳ thi đại học nữa vậy!

 

Kỷ Như Linh bặm môi, không chịu cúi đầu xin lỗi. Cả nhóm cũng ngầm hiểu, không ai xen vào, chỉ lặng lẽ theo dõi.

 

Đúng lúc bầu không khí ngột ngạt thì Trịnh Cao Viễn, người hoàn toàn không biết chuyện, từ bếp mang hai đĩa cam ra:

 

“Cam cắt xong rồi đây~ Ngọt lắm đó, mọi người ăn thử nhé!”

 

Sự xuất hiện của anh khiến bầu không khí căng thẳng lập tức dịu đi thấy rõ.

 

Thẩm Ưu vốn không mong Kỷ Như Linh sẽ thật lòng xin lỗi, thấy vậy liền bỏ vẻ yếu đuối đáng thương xuống, tươi cười nói với Trịnh Cao Viễn:

 

“Cảm ơn anh nha~ Vậy tôi không khách sáo nữa đâu~”

 

Hương cam thơm dịu lan trong miệng, mắt Thẩm Ưu sáng lấp lánh, không quên giơ ngón cái với Trịnh Cao Viễn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ưm! Ngọt thật đó!”

 

Hạ Sách Minh cũng tranh thủ cầm một múi cam đưa cho Thẩm Ngôn:

 

“Này, ăn rồi hạ hỏa chút đi.”

 

Thẩm Ngôn mặt không cảm xúc liếc Kỷ Như Linh một cái, rồi thu lại ánh mắt, im lặng nhận lấy múi cam từ tay Hạ Sách Minh.

 

Thấy vậy, mọi người đều nhẹ nhõm hẳn, lại bắt đầu vui vẻ ăn uống.

 

Kỷ Như Linh nhìn Hạ Sách Minh nhiệt tình với Thẩm Ngôn, không nhịn được nhíu mày. Cô giật giật tay áo anh:

 

“Anh, em cũng muốn ăn cam, sao anh lấy cho Thẩm Ngôn mà không lấy cho em chứ?”

 

Hạ Sách Minh: “……”

 

Mọi người: “……” Tự nhiên thấy cam trong tay không còn ngon nữa.

 

Thẩm Ưu lặng lẽ trợn mắt trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra quan tâm:

 

“Trời ơi, tay cậu bị thương tới mức không tự cầm nổi một múi cam luôn hả? Hay để tôi gọi cấp cứu giúp nhé? Có bệnh thì đừng giấu, phải chữa trị kịp thời đấy!”

 

【Ai mượn cô làm trò thế hả? Xin lỗi nha, cô mười tám tuổi, không phải tám tuổi! Trẻ tám tuổi còn tự ăn cơm được, cô đây hai trăm mười sáu tháng tuổi rồi mà còn đòi người khác đút hả?】

 

Trịnh Cao Viễn nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu thì hoảng hốt, dụi mắt mấy cái, vẫn thấy cô đang mỉm cười thân thiện với Kỷ Như Linh, mọi người cũng không có gì lạ cả. Anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.

 

Bị Thẩm Ưu thẳng thừng châm chọc như vậy, Kỷ Như Linh tức tới mức sắp nổ tung, đang định phản bác thì phát hiện không phát ra được tiếng nào.

 

Thẩm Ngôn cũng không ngờ vừa tiễn quái nhân Tề Mỹ đi chưa được bao lâu đã lại đón về một cô nàng phiền toái như Kỷ Như Linh. Hơn nữa còn là kiểu từng có xích mích với Thẩm Ưu từ nhỏ, rõ ràng là cố tình tìm tới gây chuyện.

 

Mà đã là người từng bắt nạt em gái cô thì đừng mong được đối xử tử tế. Giọng cô lạnh như băng:

 

“Thích ăn thì ăn, không thích ăn thì cút.”

 

Vừa dứt lời, mắt Kỷ Như Linh lập tức đỏ hoe.

 

“Các người, các người bắt nạt tôi! Đừng tưởng tôi không nhìn ra, các người rõ ràng đang cố tình chĩa mũi dùi vào tôi! Nói cho các người biết, ba tôi có góp vốn đầu tư vào chương trình này đấy! Mặc kệ các người giở trò gì cũng đừng hòng đá tôi ra ngoài!”

 

Khóe miệng Thẩm Ưu khẽ giật.

 

【Trời đất, đúng là cô con gái hiếu thảo của cha! Nếu giờ ba cô đang xem livestream mà nghe cô bán đứng ổng lẹ như vậy, chắc chạy qua bạt tai cho mấy phát rồi!】

 

Thẩm Ưu chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội:

 

“Cậu đang nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu gì luôn á~”

 

Thẩm Ngôn cười lạnh đầy mỉa mai:

 

“Hoang tưởng là bệnh đấy, nên đến bệnh viện kiểm tra càng sớm càng tốt thì hơn.”

 

Kỷ Như Linh trừng mắt với Thẩm Ưu, rồi lại lườm Thẩm Ngôn, cảm thấy một mình không đối phó nổi hai người, quay sang cầu cứu Hạ Sách Minh:

 

“Anh, người ta bắt nạt fan của anh kìa, anh không nói giúp em một câu sao?”

 

Hạ Sách Minh lau mồ hôi trán, trong lòng liên tục thở dài:

 

“Ờm… hay là cô nói ít một chút đi?”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com