Tơ Tình Chẳng Dứt
Cho đến khi ánh mắt anh ta rơi xuống bụng tôi.
Lúc tôi phá thai đã hơn hai tháng, khi ly hôn là một tháng sau đó, rồi tôi đi du lịch ba tháng.
Tổng cộng sáu tháng — ai có chút hiểu biết cũng biết rằng nếu còn mang thai, bụng tôi lúc này lẽ ra đã phải lộ rõ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nhưng bụng tôi vẫn phẳng lì.
Khi ánh mắt Thẩm Việt rơi xuống phần bụng bằng phẳng của tôi, giọng nói anh ta lập tức nghẹn lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bụng tôi, rồi lại nhìn lên khuôn mặt bình tĩnh của tôi:
“Con đâu rồi?
“Con của chúng ta... đâu rồi?”
17
“Anh không thấy bây giờ hỏi câu này đã quá muộn rồi sao?” – tôi lạnh nhạt đáp.
“Anh… Nam Hi, đứa bé là sao vậy? Em nói cho anh biết đi!”
“Đứa bé không còn nữa!
“Anh không có mắt à?” – tôi nhướng mày cười.
“Sao lại không còn? Con của chúng ta…
“Em yêu trẻ con như thế, còn từng nói muốn…”
Tôi cắt lời Thẩm Việt, giọng thản nhiên:
“Đúng là tôi thích trẻ con.
“Chỉ là… anh thì không, đúng không?
“Anh cũng biết mà, chuyện mang thai là chuyện trước kia.
“Giờ chúng ta đã ly hôn, anh cũng cưới người khác rồi, đứa bé này tất nhiên không còn lý do để tồn tại nữa.”
“Cái gì?” – khi chắc chắn đứa bé đã không còn, mắt Thẩm Việt đỏ bừng.
Anh ta mất kiểm soát lao về phía tôi, muốn nắm lấy tay tôi.
Tôi lập tức lùi lại vài bước, tránh khỏi.
Khuôn mặt Thẩm Việt vẫn là vẻ không thể tin nổi:
“Em nói vậy là sao? Nam Hi, em có ý gì?
“Tại sao em lại làm thế?”
Tôi chỉ nhìn anh ta, cười lạnh – thế này mà đã không chịu nổi rồi sao?
Lúc tôi mang thai, anh ta còn mặn nồng bên Lê Tri Tri, sao lúc ấy không nghĩ đến đứa con?
Bây giờ bày ra bộ mặt đau khổ làm gì?
Nghĩ mình tốt nghiệp trường sân khấu à?
Nhìn màn trình diễn của Thẩm Việt chỉ khiến tôi buồn nôn thêm.
Tôi nhạt giọng:
“Đứa bé không còn nữa.
“Anh còn chuyện gì nữa không?”
“Không thể nào!
“Em đang lừa anh, đúng không? Nam Hi, em yêu đứa bé đó như vậy, em đã mong chờ nó đến mức nào cơ mà!
”Sao em nỡ bỏ con? Sao em có thể làm thế được?”
Tôi nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của Thẩm Việt, không nhịn được mà bật cười:
“Anh chẳng phải nói là đã quên hết mọi chuyện giữa chúng ta rồi sao?
“Sao đột nhiên lại nhớ ra tôi từng mong chờ đứa con?
“Ai nói cho anh biết vậy?”
“Anh… anh chỉ là bất chợt nhớ lại thôi…” – Thẩm Việt vẫn còn cố gắng nói dối để lừa tôi.
“Nam Hi, anh nhớ lại rồi. Sau khi em rời đi, anh dần dần nhớ ra tất cả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi mỉm cười nhìn anh ta vẫn đang tiếp tục nói dối:
“Vậy sao? Vậy tôi có nên chúc mừng anh đã khôi phục trí nhớ không?”
Thẩm Việt nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi, sắc mặt lập tức tái nhợt đi vài phần.
“Xin lỗi! Tất cả là lỗi của anh.
“Nếu lúc đó anh không bị cô ta lừa, thì con của chúng ta sẽ không…
“Nam Hi, tất cả là lỗi của anh! Em tha thứ cho anh được không?”
“Không!” – tôi lạnh lùng nhìn Thẩm Việt, từng chữ rõ ràng:
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
“Anh – không – xứng!”
18
Thẩm Việt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tôi, theo phản xạ lùi về sau một bước.
Tôi ép sát anh ta:
“Anh có biết không?
“Vào cái đêm mà anh đề nghị ly hôn chỉ vì Lê Tri Tri, cái đêm mà anh ở trong căn nhà tân hôn của chúng ta nấu cơm cho cô ta…
“Chính đêm đó, tôi đã quyết định sẽ phá thai!
“Sáng hôm sau tôi đến bệnh viện, làm xong phẫu thuật còn vô tình gặp anh và Lê Tri Tri.
“Khi đó anh còn tưởng tôi theo dõi anh.”
“Sao có thể như vậy? Sao em lại có thể làm thế?” – Thẩm Việt bắt đầu nhớ lại, mất kiểm soát.
Anh ta luôn cho rằng tôi sẽ ngốc nghếch chờ đợi anh ta quay về, không ngờ tôi lại quyết đoán như thế.
Mắt đỏ ngầu, Thẩm Việt hét lên với tôi:
“Đó là con của anh và em! Sao em có thể nhẫn tâm đến vậy!”
“Chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
“Anh đến cả mẹ của nó còn không nhớ, sao có thể quan tâm đến một bào thai còn chưa thành hình chứ?
“Huống hồ gì sau khi cưới Lê Tri Tri, cô ta sẽ sinh cho anh thêm nhiều đứa nữa.”
“Không phải...” – Thẩm Việt sụp đổ, thậm chí còn quay sang trách móc tôi:
“Nam Hi, sao em lại độc ác đến mức đó?
“Anh thật sự không ngờ em lại là người tàn nhẫn như vậy.”
“Đúng thế!
“Chính tôi cũng không biết mình có thể tàn nhẫn đến vậy!
“Nhờ có anh và người tình của anh – Lê Tri Tri – tôi mới biết đó!”
Đến mức này rồi, tôi cũng chẳng cần phải diễn nữa:
“Thẩm Việt, giả vờ mất trí nhớ có mệt không?
“Muốn ly hôn thì nói thẳng, tôi – Nam Hi – dù có yêu anh đến đâu, cũng không phải là người không biết lý lẽ.
“Chỉ cần anh nói rõ muốn cưới Lê Tri Tri, tôi sẽ thuận theo ý anh.
“Thế nhưng anh thì sao?”
Tôi hít một hơi:
“Anh lại chọn giả vờ mất trí nhớ để lừa tôi.
“Anh không thấy bản thân mình hèn hạ sao?”
“Em… em đang nói gì vậy?” – sắc mặt Thẩm Việt tái nhợt.
“Đến nước này rồi, anh còn định giả vờ sao?
“Nói thật thì cũng phải cảm ơn Lê Tri Tri đấy!
“Nếu không phải cô ta nói cho tôi biết anh đang giả vờ, thì tôi vẫn còn chưa từng nghi ngờ gì cả.”
Mặt Thẩm Việt từ trắng chuyển sang đỏ rồi tím tái:
“Con tiện nhân Lê Tri Tri! Cô ta dám…”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com