Tơ Tình Chẳng Dứt
Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, lạnh nhạt nói:
“Thẩm Việt, ba năm vợ chồng, tuy là tôi si tình không biết điều, nhưng anh đúng là quá đê tiện!
“Tôi không ngờ anh và Lê Tri Tri sớm đã dây dưa với nhau.
“Anh thật sự rất bẩn thỉu, khiến người ta buồn nôn!”
Vậy mà Thẩm Việt vẫn còn định chối:
“Tôi không có… tôi với cô ta trong sạch mà!”
“Đủ rồi.
“Anh với Lê Tri Tri ra sao, tôi không quan tâm nữa.
“Giờ chúng ta đường ai nấy đi, từ đây vĩnh viễn không gặp lại!”
Tấm màn che cuối cùng bị tôi xé toạc, biểu cảm trên mặt Thẩm Việt thật đặc sắc.
Cứ như diễn biến sắc mặt trong hí kịch Tứ Xuyên vậy.
“Nam Hi, trước đây là anh sai, anh nhất thời hồ đồ.
“Em cho anh một cơ hội đi, chúng ta làm lại từ đầu.
“Chúng ta vẫn có thể có con mà!”
“Anh lấy tư cách gì mà nghĩ tôi sẽ quay lại với anh?
“Nghĩ tôi sẽ sinh con cho anh nữa sao?
“Anh cho rằng tôi – Nam Hi – là đứa ngu dốt thế à?”
19
Mọi sự đã vỡ lở, Thẩm Việt thất thần rời đi.
Anh ta tưởng chỉ cần tỏ ra si tình là tôi sẽ quay đầu.
Nào ngờ tôi đã sớm nhìn thấu mọi thứ.
Sở dĩ Thẩm Việt đến tìm tôi, chẳng qua là vì công ty đang gặp rắc rối.
Trước kia, anh ta cho rằng tôi sẽ không bao giờ nỡ rời xa anh ta.
Anh ta tưởng rằng vì tôi đang mang thai con của anh ta, thế nào tôi cũng sẽ nghĩ cho đứa bé mà quay về.
Lê Tri Tri đúng là đã lừa gạt anh ta, nhưng Thẩm Việt chẳng lẽ lại không rõ chính lòng mình nghĩ gì?
Anh ta yêu Lê Tri Tri, là thật sự yêu.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cho nên nguyện vọng của Lê Tri Tri, vốn dĩ cũng chính là nguyện vọng của anh ta.
Anh ta muốn cùng người con gái đầu đời, người anh ta yêu sâu sắc nhất, tổ chức một lễ cưới trong mơ.
Vừa giúp Lê Tri Tri hoàn thành tâm nguyện, cũng coi như hiện thực hóa giấc mơ bao năm của chính anh ta.
Chính vì quá khao khát có được lễ cưới đó, mà anh ta sẵn sàng vứt bỏ vợ con, sẵn sàng bỏ bê cả công ty.
Khi ly hôn, tôi mạnh mẽ chia đi một nửa tài sản công ty, khiến dòng tiền công ty gặp khủng hoảng.
Thẩm Việt mải mê mặn nồng với Lê Tri Tri, mải lo thỏa mãn mong ước của cô ta và bản thân, đến mức chẳng còn thời gian quản lý công việc.
Rồi tại lễ cưới, bê bối xảy ra khiến anh ta thân bại danh liệt trong giới kinh doanh.
Các công ty đối tác đều tránh xa như tránh dịch, cộng thêm việc thiếu vốn, công ty nhanh chóng rơi vào tình trạng khó khăn.
Thẩm Việt vội vàng hạ mình tìm đến tôi, không phải vì còn yêu tôi đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng qua là anh ta nhìn vào số tiền mặt tôi đã chia đi sau ly hôn.
Anh ta nghĩ chỉ cần nói mấy lời cảm động là tôi sẽ lại ngu ngốc mà quay về giúp anh ta.
Anh ta nghĩ hay thật đấy!
Để tránh bị Thẩm Việt tiếp tục dây dưa, tôi lập tức rời Giang Thành trong đêm, chuyển đến Hải Thị.
Hai năm sau, tôi tham dự một buổi tiệc rượu và tình cờ gặp lại Thẩm Việt.
Người đàn ông từng một thời huy hoàng giờ trông như già đi mười tuổi, hai bên tóc mai đã hoa râm, chẳng còn dáng vẻ hào hoa phong nhã của năm xưa.
Anh ta đang cầm ly rượu, khuôn mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng đứng trước mặt chủ nhân bữa tiệc – Cố Thời Diễn – cầu xin đầu tư.
Cố Thời Diễn không hề nể mặt anh ta, chỉ nhàn nhạt nói rằng mọi chuyện phải hỏi qua vợ rồi mới quyết định.
Ai ai cũng biết, Cố Thời Diễn đã kết hôn từ một năm trước, hôn lễ diễn ra rất kín đáo, Cố phu nhân vẫn luôn ẩn mình, chưa từng lộ diện.
Trong mắt Thẩm Việt thoáng hiện vẻ thất vọng khi thấy Cố Thời Diễn rời đi.
Anh ta lại cố thử tìm vài vị tổng giám của những tập đoàn lớn khác để xin hợp tác.
Không có ngoại lệ – tất cả đều từ chối.
Sau đó, Thẩm Việt, đơn độc một mình, nhìn thấy tôi.
Ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, cầm ly rượu bước về phía tôi:
“Nam Hi, em vẫn ổn chứ?”
“Tốt.” – tôi trả lời ngắn gọn, dứt khoát.
“Anh vẫn luôn tìm em.
“Hai năm nay anh thật sự rất hối hận.
“Nam Hi, em có thể cho anh một cơ hội không?
“Anh thật lòng muốn chuộc lỗi!”
Chưa kịp nói hết câu, một bàn tay vươn tới nhẹ nhàng khoác lấy tay tôi:
“Vợ à, người này là ai vậy?”
“Người quen cũ thôi.” – tôi bình thản đáp.
Ánh mắt Thẩm Việt rơi xuống người chồng tôi – Cố Thời Diễn – không thể tin nổi vào quan hệ giữa tôi và anh ấy.
Anh ta nhìn Cố Thời Diễn dịu dàng đặt tay lên eo tôi, rồi đưa cho tôi một ly nước trái cây.
Nhìn Cố Thời Diễn dịu dàng hỏi tôi:
“Con có làm em mệt không?”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Việt vụt tắt, anh ta cúi đầu rời đi.
Không ai sẽ mãi đứng đợi một người tại chỗ cũ — tôi không tin Thẩm Việt lại không hiểu điều đó.
Từng có một thời, vì biết ơn, vì yêu, tôi đã dốc hết sức vì anh ta.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy anh ta, tôi chỉ cảm thấy cảm khái.
Tất nhiên, trong lòng vẫn còn một chút biết ơn — biết ơn vì anh ta đã phản bội, biết ơn vì anh ta đã buông tay.
Chính nhờ sự rời bỏ của anh ta, tôi mới có thể tìm thấy chân ái thật sự thuộc về mình.
Tôi thật sự, từ tận đáy lòng, cảm ơn anh ta!
(End)
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com