Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 6:



Khuôn mặt Thẩm Khinh Bạch sững sờ trong giây lát, cô còn tưởng tai cô có vấn đề, tổng tài cao cao tại thượng như vậy mà muốn đi cho mèo hoang ăn cùng cô.

Nhưng mà ở bên kia có mỗi bãi rác lớn, hình như có hơi thất lễ so với địa vị của anh.

Trong lúc cô còn đang do dự Chung Đình Diệp đã đi tới trước mặt cô, rũ mắt xuống: “Dẫn đường.”

“A! Anh thật sự muốn đi?”

Cô quay đầu nhìn về ngọn đèn lờ mờ cách đó không xa, ngập ngừng nói: “Bên đấy môi trường xung quanh không tốt lắm đâu tôi sợ anh không thích nghi được.”

Chung Đình Diệp nhìn theo tầm mắt của cô, giọng điệu bình thản: “Đi thôi.”

Mặc dù anh đi trước nhưng ánh đèn vẫn rọi vào bước chân của cô.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, trên người mặc bộ tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ, khuy măng sét được cài gọn gàng ở hai cổ tay một cách chỉnh tề và sang trọng.

Cô lắc đầu, không thể tin dược người đàn ông như vậy mà có thể cùng cô đi cho mèo ăn.

Mùi hôi thối trong không khí càng ngày càng nặng, ánh sáng yếu ớt dường như không thể chiếu rõ khung cảnh trước mắt.

Hai người còn chưa đến gần nhưng loáng thoáng vẫn nghe được tiếng mèo kêu.

Chung Đình Diệp giơ cao điện thoại lên, trong góc kia liền có mấy con mèo gầy hiếu hiện ra.

Thẩm Khinh Bạch nhẹ nhàng đi về phía bọn chúng, ngồi xổm xuống, lấy mấy chiếc hộp giấy đã được chuẩn bị trước ra đặt xuống đất, đổ hết bánh mì và đồ hộp ra.

Mèo con ngửi thấy mùi thơm liền cẩn thận tới gần, cúi đầu ngửi thấy mùi thức ăn tươi mới thì bắt đầu ăn từng chút một.

Thẩm Khinh Bạch thấy chúng nó khẽ li.ếm, dùng răng nhai bánh mì thật kỹ, lúc khát nước liền dùng lưỡi li.ếm nước vào miệng, dáng vẻ này trông chúng càng đáng yêu hơn.

Cô nhịn không được liên giơ tay chạm vào cái đầu đầy lông của nó, cảm nhận được bàn tay mềm mại khóe miệng hơi nhếch lên.

Ánh sáng mờ ảo chiếu trên khuôn mặt của cô gái, làn da trắng nõn như nhuộm một lớp sương mù mềm mại, mơ hồ lộ ra sự ấm áp.

Chung Đình Diệp nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, đáy mắt không tự giác lộ ra một tia dịu dàng.

Cho mèo ăn xong đã là chuyện của 20 phút sau.

Ánh trăng sáng đung đưa theo bóng cây.

Chung Đình Diệp đi song song cùng cô, khoảng cách không gần cũng không xa. Bóng hai người phản chiếu trên đường một dài một ngắn, có đôi khi còn chồng lên nhau nhìn vô cùng thân mật.

Thẩm Khinh Bạch nhận ra liền kéo giãn khoảng cách, ánh trăng trong trẻo từ trên rọi xuống, tận dụng bầu không khí này, cô quay sang hỏi anh: “Sao anh lại biết chỗ này? Còn quen cả bà Phương nữa?”

Bước chân của Chung Đình Diệp chậm lại một bước, bàn tay buông thõng bên quần hơi căng thẳng, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hồi nhỏ bà Phương giúp đỡ tôi nên lúc nào có thời gian sẽ qua đây thăm bà.”

Giọng điệu anh thoải mái, không nghe ra cảm xúc nào.

“Hồi bé anh đã từng tới đây hả?” Thẩm Khinh Bạch buộc miệng nói ra.

Đây là câu hỏi nhưng trong lời nói lại có sự khẳng định.

Trong trí nhớ của cô, bà Phương đi lại có hơi bất tiện, ngoại trừ đi lại trong sân thì chưa bao giờ thấy bà đi ra ngoài.

Chung Đình Diệp hơi nghiêng đầu nhìn, con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn cô, trong mắt hiện lên một cảm xúc khó nhìn thấy: “Ừm, còn từng ngủ qua một đêm.”

Vừa dứt lời ánh mắt vẫn dừng trên người cô giống như đang chờ đợi điều gì đó.

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch hơi mất tự nhiên liền vuốt tóc liên tục, mặc dù trong lòng anh rất tò mò nhưng dựa vào mối quan hệ không thân thiết của hai người nên chỉ im lặng và không nói gì nữa.

Đi qua con đường xi măng gồ ghề, đèn đường sáng rực chiếu hai bên đường, con đường dần dần rõ hơn.

Bước đi của bọn họ không biết từ lúc nào trở nên đồng nhất, sau đó anh mở miệng hỏi trước: “Thích mèo à?”

Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi lại gục đầu xuống: “Ừm, động vật nhỏ đều thích nhưng mẹ tôi bị dị ứng với lông mèo nên trong nhà không cho nuôi, thỉnh thoảng chỉ có thể lén đi cho mèo hoang ăn thôi.”

Đề tài mở ra, cô liền nổi hứng nói chuyện phiếm: “Thật ra trước đây nhà tôi cũng ở khu này, nhưng sau đó chính phủ muốn cải cách lại chỗ này nên nhà tôi liền chuyển sang khu Phúc Tuệ An.”

“Anh nhìn kìa, chỗ đó ban đầu chính là nhà của tôi, từng là nơi diễn ra những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi.” Cô dừng bước chân lại, nghiêng người chỉ sang tòa nhà cao tầng phía trước.

Lúc đó Thẩm Khinh Bạch còn trèo lên cây lấy trứng chim, xuống hồ bắt cá, còn dẫn theo một nhóm con trai đi chọc tổ ong, mặc kệ làm bất cứ điều gì cô cũng luôn có một đống đàn em hâm mộ, hoành tráng đến nhường nào.

Lông mày Chung Đình Diệp khẽ giật giật, rũ mắt nhìn cô: “Vậy cô chuyển đi lúc nào?”

“Hình như là lúc sáu tuổi, không nhớ rõ nữa. Lúc mới chuyển qua chỗ kia được hai năm, tan học tôi sẽ qua đây thăm mèo nhưng bây giờ công việc hơi bận nên số lần tới càng ngày càng giảm đi.”

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu đá đá mấy viên đá dưới chân, ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người đi ra đường chính từ lúc nào không hay: “Vậy Chung tiên sinh, tôi về trước. . .”

“Cô ăn cơm chưa?”

“Hả?” Thẩm Khinh Bạch sững sờ trước câu hỏi đột ngột của anh: “. . .Vẫn chưa.”

“Có để ý nếu cô mời tôi ăn một bữa trong địa bàn nhà cô không?”

Vẻ mặt anh nói chuyện rất nghiêm túc, nhìn không giống nói đùa. Khuôn mặt tuấn tú vẫn đẹp trai như lần đầu nhìn thấy anh ở phòng trà nhưng ở trong hoàn cảnh này lại không hợp cho lắm.

Thẩm Khinh Bạch nghĩ tới lần trước trong quán trà cũng là anh mời nên không do dự nhiều, thoải mái đồng ý: “Được.”



Sau khi rẽ qua vài con hẻm, bảng hiệu neon nhấp nháy trên đường dần dần hiện ra, nhiều năm trôi qua nhưng cách trang trí của những cửa hàng này vẫn không thay đổi.

Ánh đèn trong cửa hàng không sáng lắm, bàn ghế cũng theo phong cách của nhưng quán ăn bình thường, so với những quán ăn mới bây giờ thì quả thực là khác một trời một vực.

Thời gian ăn cơm đã qua nên trong quán ăn chỉ lác đác vài người.

Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ quay sang nhìn anh vài lần, thấy anh vẫn bình thản ung dung, không lộ ra nửa phần chán ghét nên trong lòng có hơi kinh ngạc.

Trong hiểu biết của cô, đa số những công tử nhà giàu đều vênh váo và kiêu ngạo.

Nhưng đã tiếp xúc qua với anh hai lần thì thấy anh không có cái mác này trên người.

Ngược lại còn khiêm tốn, lịch sự hơn.

Khoảnh khắc này, Thẩm Khinh Bạch có cái nhìn khác đối với anh trước kia.

Đột nhiên một người có khí chất không bình thường như Chung Đình Diệp xuất hiện trong quán ăn, bà chủ có hơi giật mình, nếu không nhận ra Thẩm Khinh Bạch thì bọn họ cũng không dám bước lên hỏi muốn ăn cái gì.

Trong linh cảm còn tưởng là vị lãnh đạo nào đó qua đây kiểm tra an toàn thực phẩm.

“Lâu rồi không thấy con tới.”

Bà chủ nhanh chóng lấy ra một cái khăn sạch sẽ lau đi lau lại mặt bàn thêm vài lần dù trước đó đã lau rồi, lau xong mới ngẩng đầu cười hỏi cô: “Hôm nay muốn ăn cái gì nào?”

“Đúng là lâu rồi không tới.”

Thẩm Khinh Bạch quen thuộc kéo ghế ra ngồi xuống, cười cười với bà chủ: “Hai bát mỳ bò với cả mấy món ăn vặt đặc biệt của quán ạ.”

“Được.”

Thấy bà chủ rời đi Thẩm Khinh Bạch đang định rút khăn giấy lau ghế ngồi cho anh liền nhìn thấy anh không để ý mà ngồi luôn xuống.

Bàn tay của cô khựng lại giữ không trung, ngây ngốc nhìn anh trong giây lát, ít giây sau mới vo vo tờ giấy trong tay cúi đầu lau mặt bàn, vừa lau vừa giải thích: “Mặc dù hoàn cảnh ở đây không tốt nhưng hương vị món mì của cô ấy rất nổi bật, từ lúc học cấp hai tôi không ít lần tới đây ăn.”

Chung Đình Diệp thấy cô vẫn nghiêm túc lau lau chùi chùi liền nhắc nhở: “Không sao, tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh tồi tệ hơn.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Không biết là vị sếp này đang an ủi mình hay là vì chỉnh đốn bữa ăn cô mời.

Vừa khiêm tốn lại không hề kiêu ngạo.

Một lát sau đồ ăn nóng hổi được bưng ra, Thẩm Khinh Bạch chủ động lấy đôi đũa dùng một lần tách ra cho anh: “Anh ăn thử xem.”

Chung Đình Diệp nhận đôi đũa, cúi đầu chậm rãi ăn thử một miếng.

Thẩm Khinh Bạch vẫn chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của anh, thấy anh ăn xong một miếng mới mở miệng hỏi: “Thế nào?”

Chung Đình Diệp: “Ừm, cũng được.”

Cô cười ngọt ngào: “Mọi thứ tôi chứng nhận đều hoàn hảo tuyệt đối!”

Dứt lời cô liền vui vẻ cúi đầu ăn.

Chung Đình Diệp lấy khăn giấy lau khóe miệng sau đó lại nhìn cô, thấy cô ăn ngon dường như cũng kí.ch thí.ch vị giác của bản thân, anh bất tri bất giác ăn hết mì trong bát của mình.

Ngay cả món ăn vặt cô đề cử cũng ăn không ít.

Đây có lẽ là bữa ăn đặc biệt nhất đối với anh trong nhiều năm qua.

Thẩm Khinh Bạch thấy đồ ăn trong bát anh đều đã ăn hết mới đứng dậy đi trả tiền, lúc quay người khóe miệng còn hơi cong lên.

Cũng được nha, vị sếp này rất nể mặt.

Hôm nay ăn hơi no, nghĩ chỗ này cũng không xa nhà lắm liền đi bộ về nhà để cho tiêu cơm.

Thẩm Khinh Bạch thấy người đàn ông vẫn đi theo mình liền quay đầu lại nhìn anh: “Chỗ này cách nhà tôi cũng không xa lắm, tôi đi bộ về, còn anh?”

Mắt cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy chiếc Rolls-Royce lần trước.

Chung Đình Diệp dừng bước, quay sang nhìn cô: “Tôi đưa cô về.”

Thẩm Khinh Bạch còn chưa kịp nói câu từ chối thì đã thấy người đàn ông xoay người rẽ về hướng đi về nhà cô.

Aizz, sao người này lần nào cũng không cho cô cơ hội từ chối thế.

Cô âm thầm than thở một hơi nhưng vẫn nhanh chóng cất bước đi theo.

Bầu trời đêm nay trong sáng, có vài ngôi sao treo trên bầu trời đêm, gió mát từ từ thôi nhẹ vào mặt khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Bọn họ bước đi, những bước chân nện xuống mặt đường một cách thong thả.

Hiện tại hai người vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Chung Đình Diệp vốn ít nói mà Thẩm Khinh Bạch lại không biết nên nói chuyện gì với anh, nói chuyện gia đình thì không thích hợp, nói chuyện công việc thì cô lại không hiểu, vẫn chưa tìm thấy đề tài để nói chuyện.

Cho đến khi đứng trước khu nhà cô, Thẩm Khinh Bạch mới phát hiện một đoạn đường này đều là Chung Đình Diệp đi trước, một tuyến đường xa lạ mà còn quen thuộc hơn so với cô.

Sao anh lại hiểu rõ đường bên này vậy?

Chẳng lẽ hồi nhỏ anh thực sự đã từng ở đây?

Đang lúc cúi đầu bối rối đột nhiên đập vào một lồng ng.ực cứng rắn, Thẩm Khinh Bạch bỗng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông không biết từ khi nào đã dừng chân lại, người cũng quay lại.

Khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi rõ mùi đàn hương thoang thoảng từ người anh, từng đợt nhè nhẹ tiến vào mũi.

Hơi thở của Thẩm Khinh Bạch bỗng dưng đình trệ một cái, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với anh.

Đột nhiên lòng bàn chân cô giẫm phải một thứ gì đó khiến cả người đứng không vững, giây tiếp theo liền loạng choạng ngả về phía sau.

Trong khoảnh khắc đầu óc cô trống rỗng thì vòng eo liền bị người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy, cả người liền ngã vào lồng ng.ực của anh.

“. . . . . .”

Khoảng khắc này xung quanh đều rơi vào im lặng.

Mặt Thẩm Khinh Bạch áp vào lồng ng.ực anh, có thể cảm nhận được trái tim của anh đập nhanh hơn.

“Thình~Thịch”

Tiếng sau còn nhanh hơn so với tiếng trước, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy luôn ra khỏi lồng ng.ực.

Tất nhiên là bản thân cô cũng không khá hơn là mấy.

Choáng váng trong chốc lát Thẩm Khinh Bạch lấy lại tỉnh táo đầu tiên, vừa định giơ tay đẩy anh ra thì bỗng nhiên nhìn thấy bà Mã đứng đó không xa còn đang dùng sức bám tóm lấy cánh tay ông Thẩm.

Đồng tử của cô hơi giãn ra, trong sự hoảng loạn chưa kịp suy nghĩ liền ôm lấy thắt lưng của Chung Đình Diệp, áp cằm vào cổ anh, bày ra một động tác vô cùng thân mật.

Mà khóe mắt nhìn thấy hai người đang nhìn chằm chằm cách đó không xa.

Quả nhiên bà Mã cười vô cùng sáng lạn.

Sau đó cô nhìn thấy bà lôi lôi kéo kéo ông Thẩm đi vào trong tiểu khu.

Khi hai người đó biến mất không thấy nữa Thẩm Khinh Bạch mới thở hắt ra một hơi, cằm đặt lên vai người đàn ông, cả người cô như mất đi sức lực lơ lửng trên người anh, cho đến khi cô cảm thấy cơ thể này càng ngày càng cứng ngắc hơn mới đột nhiên nhận ra mình đang làm cái gì.

Cô liền buông anh ra, đứng ngay ngắn ở một bên, ấp úng một lúc lâu: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Chung Đình Diệp nheo đôi mắt lại: “Không cố ý?”

Thẩm Khinh Bạch càng hoảng loạn hơn, rối rắm trong lòng liền nói năng một cách lộn xộn: “À, không đúng, là tôi cố ý.”

“. . . . . .”

Chung Đình Diệp hơi nhíu mày.

Thẩm Khinh Bạch nhất thời luống cuống: “Thật ra vừa nãy bố mẹ tôi đã nhìn thấy chúng ta, lần trước tôi đã nói với bọn họ tôi có bạn trai nhưng sợ bọn họ phát hiện ra tôi đang nói dối nên trong tình thế cấp bách phải làm như vậy.”

Đôi mắt thâm sâu của Chung Đình Diệp lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc một hồi mới thản nhiên nói: “Cho nên danh hiệu bạn trai này cô đã mượn tôi hai lần?”

Thẩm Khinh Bạch sững sờ: “Hả?”

Ngón tay thon dài trắng trẻo của anh chậm rãi chỉnh lại khuya áo đã bị lỏng, mắt nhìn cô chằm chằm, không nhanh không chậm nói: “Nếu đã như vậy em không định cho tôi một danh phận à?”

“. . . . . .”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com