Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 5:



Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy về phía trước, dòng chữ ‘khu Phúc Tuệ An’ ở kính chiếu hậu càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Kha Chính Nam vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, dáng vẻ còn cô độc hơn với màn đêm.

Thật ra nhìn thấy anh ta như vậy Thẩm Khinh Bạch không có loại cảm giác sảng khoái vả vào mặt mà ngược lại có một chút phức tạp không thể nói thành lời.

Dù sao thì trong hai năm đại học bọn họ cũng đã từng rất tốt, cô cũng từng thật lòng dành cho đoạn tình cảm này.

Đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi được lời nguyền chia tay sau khi tốt nghiệp.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, về sau anh sẽ không xuất hiện lại trong cuộc sống của mình nữa.

Quá khứ thì cứ để nó là quá khứ đi.

Thẩm Khinh Bạch cô ghét nhất chính là quay đầu ăn lại cỏ cũ.

Từ lúc lên xe người con gái này vẫn luôn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, trong mắt cô có một loại cảm xúc mà trước đó anh chưa từng nhìn thấy.

Chung Đình Diệp hạ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên cánh tay mà cô vừa ôm, giống như trên đó vẫn còn lưu lại sự ấm áp.

Không biết qua bao lâu Thẩm Khinh Bạch thu hồi tầm mắt, quay đầu sang nhìn anh: “Vừa nãy cảm ơn anh nhé.”

Bóng tối và ánh sáng trên đường đan xen chiếu lên mặt của người đàn ông, khiến người ta khó nhận ra cảm xúc trên khuôn mặt anh.

Thẩm Khinh Bạch bỗng nhiên nhớ lại lời anh nói vừa nãy, chần chừ hỏi: “Anh nói tôi để quên đồ gì trong xe?”

Cô cúi đầu nhìn xung quanh, đèn trong xe mờ ảo, loáng thoáng có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong xe: “Hôm đó tôi nhớ rõ mình không mang đồ gì ra ngoài cả.”

“Là chuyện muốn cô suy nghĩ.”

Chung Đình Diệp nhìn vào mắt cô: “Nghĩ xong chưa?”

Bên trong xe yên tĩnh, giọng nói của anh rất rõ ràng. Thẩm Khinh Bạch liền hiểu ra, hóa ra không phải quên đồ gì cả mà là bỏ quên câu trả lời với anh.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp đôi mắt thâm sâu của anh.

Ánh mắt khác hẳn ánh mắt lạnh lùng lần đầu gặp cô, bây giờ cô cảm nhận ánh mắt của anh có chút dịu dàng, thoải mái và ấm áp.

“Vẫn là thôi đi.”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại nhìn ra khung cảnh đang vụt qua bên ngoài cửa sổ, cười khẽ: “Chim bay trên trời mà biến thành gà ở dưới đất, không chỉ gà con không quen mà sớm muộn gì chim cũng sẽ sớm bay về thế giới của nó. Tại sao phải cho bọn nó cơ hội để hòa hợp và tạo ra những ký ức không thuộc về chúng.”

Cô giống như chú gà e ấp đó mà anh lại là chú chim bay lượn trên bầu trời chói mắt.

Thẩm Khinh Bạch tự nhận thức được vị trí của mình.

Cô và anh không hợp nhau.

“Sao cô lại biết chim không nguyện ý ở lại.”

Thẩm Khinh Bạch đột nhiên quay đầu về phía anh, có hơi ngạc nhiên khi anh nói câu này. Cô chớp mắt mọt cái rồi cúi đầu khẽ cười: “Anh là một người tài giỏi, công việc và gia đình đều vô cùng ưu tú. Mà tôi chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường, thậm chí gia đình cũng bình thường, chúng là vốn không phải là người trong cùng thế giới.”

Tối qua trước khi ngủ cô còn lên trên mạng tìm tập đoàn Chung thị, tập đoàn Chung thị có tổng tài sản trị giá 1.83 nghìn tỷ, là doanh nghiệp đứng đầy ở Vân Thành, bất động sản đứng top đầu, còn đa dạng về mô hình hoạt đông như ủy thác bất động sản, tài chính, kinh doanh, . . . . . .

Lúc đó cô mới hiểu ra rằng không phải là cô không dám mơ, mà là sự nghèo khó đã hạn chế sự tưởng tưởng của cô. Nếu như hẹn hò với một công tử hào môn như vậy chắc tim của cô sẽ không chịu nổi được.

Rất có tiền!

Chiếc xe chạy vòng quang tiểu khu vài lần cuối cùng cũng dừng lại ở giữa cổng khu Phúc Tuệ An.

Thẩm Khinh Bạch nói cảm ơn, cô kép chiếc áo khoác len trên người rồi mở cửa xuống xe, cô vừa đi được vài bước liền nghe thấy Chung Đình Diệp hạ cửa sổ xe gọi cô.

“Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại: “Còn việc gì sao?”

“Nếu cô thay đổi suy nghĩ thì nói với tôi một tiếng.” Người đàn ông chính trực đoan trang, biểu cảm và ánh mắt trên khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc: “Ý định ban đầu của tôi không thay đổi.”

Bởi vì những lời này của anh mà Thẩm Khinh Bạch lăn qua lộn lại một hồi lâu không thể ngủ được. Thật ra ngay từ đầu đều là cô đẩy anh ra, mà anh cũng không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn hay gây áp lực gì cho cô, chỉ nói với cô một cách kiên định.

—“Nếu cô thay đổi suy nghĩ thì nói với tôi một tiếng.”

Aiz, Thẩm Khinh Bạch bực dọc bắt đầu cào tóc tai, nghĩ thầm không biết là do mắt của anh không tốt hay là do cô rất được người ta yêu thích.

Đối với điều này cô tỏ ra rất đau não.



Lễ chào cờ bắt đầu vào thứ hai.

Tiếng quốc ca lảnh lót vang lên cùng với lá cờ đỏ năm sao, những tiếng hát vang lên từng đợt ở thao trường.

Thẩm Khinh Bạch chỉnh đốn đội lớp ba xong liền đứng phía sau cùng với một giáo viên khác, thở dài mấy cái khiến giáo viên nam đứng bên cạnh cũng vỗ vỗ vài cái.

Anh ta nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi cô: “Cô giáo thẩm hôm qua ngủ không ngon à?”

Thẩm Khinh Bạch dụi dụi đôi mắt phiếm hồng, nhỏ giọng trả lời: “Ừm, xem phim ma nên cả đêm nghĩ về nó không ngủ được.”

Ý định ban đầu là xem để thôi miên nhưng không ngờ lại bị mất ngủ.

Chủ yếu là do ma nữ tóc tai bù xù không đáng sợ, lỗ chỗ nhiều nơi chảy máu cũng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng cảnh ăn sống con thỏ có hơi quá đáng.

Thỏ con đáng yêu như vậy sao có thể ăn sống được chứ.

Phải nướng mới thơm!

Xào cũng được đó!

*Chỗ này xin được phép bênh tội ham ăn của nữ chính bởi vì bên Trung Quốc họ ăn thịt thỏ, nhất là đầu thỏ J))). Mỗi nước có một văn hóa riêng nên mong mn có thể bỏ qua.

“Bộ phim ý tên gì? Để tối nay tôi cũng xem thử.” Giáo viên nam oán trách: “Áp lực của chủ nhiệm lớp thực sự quá lớn, tóc trên đầu tôi sắp rụng hết rồi, nếu không giảm bớt áp lực chắc tôi sẽ bị hói đầu mất.”

“. . . . . .” Khóe mắt Thẩm Khinh Bạch liến nhìn, đúng thật, từ góc nhìn này của cô có thể nhìn thấy mấy sợi tóc thưa thớt trên đầu anh ta, cô không dám nhìn thẳng vào.

Cô vô thức giơ tay lên chạm vào mái tóc dày của mình, uyển chuyển nói: “Khuyên anh vẫn là không nên xem thì hơn.”

“Vì sao?”

Thẩm Khinh Bạch bình tĩnh giấu tóc ra sau: “Tôi sợ cậu sợ đến mức rụng hết mấy sợi tóc này, không đáng đâu.”

“. . . . . .”

Tiết thứ hai là tiết ngữ văn, Thẩm Khinh Bạch ôm sách giáo khoa đi về phía lớp ba. Vốn dĩ trong phòng học đang ầm ĩ nhưng vì sự xuất hiện của cô bỗng nhiên im bặt. Các bạn nhỏ khoanh tay ngay ngắn trên bàn, lưng ngồi thẳng tắp, trên khuôn mặt của đứa nào cũng mỉm cười.

Hai ngày không gặp, Thẩm Khinh Bạch lại càng thấy bọn nhỏ này đáng yêu hơn, trên môi cô cũng nở nụ cười thân thiết, giọng nói dường như ngọt ngào hơn: “Chào các em.”

Lớp ba nghiêm chỉnh đồng thanh: “Chào cô Thanh Bạch* ạ.”

*Thanh Bạch: Thuần khiết trong sáng.

Đối với cái tên học sinh dành cho cô, Thẩm Khinh Bạch đã từng hỏi qua bọn trẻ vì sao lại gọi cô như vậy, lúc đó cô nghe được đáp án: “Cô giáo Thẩm trong sáng như bông hoa sen trắng, mọc giữa bùn lầy nhưng không dính bẩn. Thanh Bạch có nghĩa là nhân phẩm tốt, đoan trang và liêm khiết, để hình dung về cô giáo Thẩm lại rất phù hợp.”

Khỏi cần nói, lúc cô nghe xong cũng rất cảm động nên không yêu cầu bọn nhóc sửa lại, thế cho nên bây giờ cô lên lớp dạy đều chào cô như vậy. Ở trường học, cô giáo Khinh Bạch từ từ liền gọi thành cô giáo Thanh Bạch*.

*Từ ‘Khinh’ và từ ‘Thanh’ trong tiếng trung có phát âm giống nhau nên đôi khi sẽ hay bị nhầm.

Bốn mươi phút của tiết học trôi qua rất nhanh, Thẩm Khinh Bạch dạy xong ba tiết liền thu dọn sách giáo khoa rồi đi tới nhà ăn của trường học.

Nhà ăn của học sinh và giáo viên được tách ra nên bên của giáo viên yên tĩnh và sạch sẽ hơn.

Lúc Thẩm Khinh Bạch bưng đĩa cơm đi tìm chỗ ngồi liền nhìn thấy Tưởng Thuyên Vĩ, cô mỉm cười đi đến chỗ anh ta, trên đường đi có không ít giáo viên chào hỏi cô, cô cười rồi gật đầu đáp lại.

Từ xa Tưởng Thuyên Vĩ chợt nghe thấy tiếng của cô liền quay đầu lại nhìn.

“Ôi, thầy Tưởng gương mẫu của chúng ta đã quay lại trường học rồi à, cuối tuần này chủ nhiệm Lý nên trao giải thưởng cho anh mới đúng.” Thẩm Khinh Bạch cười trêu chọc.

“Bé mồm thôi.” Tưởng Thuyên Vỹ uống một ngụm canh, khóe miệng hơi cong lên: “Việc này còn chưa quyết định, đến lúc đấy mà không có lại để người ta chê cười.”

“Ai dám chê cười cậu, thực lực của anh ai mà không phục chứ!” Thẩm Khinh Bạch vừa ăn vừa nói, giọng nói còn thể hiện sự quan tâm: “Toàn bộ giáo viên dạy toán trong trường làm gì có ai trình độ cao như cậu, học sinh thường xuyên nói cách dạy của cậu vừa đơn giản lại dễ hiểu, chức danh giáo viên ưu tú này rất xứng đáng.”

Tưởng Thuyên Vỹ buông đôi đũa xuống, hai tay đặt lên trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu có việc gì cần tớ giúp à?”

“Ha ha, thầy Tưởng thật sự rất thông minh.” Thẩm Khinh Bạch cũng buông đũa, ánh mắt nhìn xung quanh nhà ăn một lần, không nhìn thấy bố cô mới nhỏ giọng nói: “Giúp một việc.”

“Vay tiền thì không!”

“Keo chết cậu đi! Ai thèm vay mấy đồng tiền của cậu”

Tưởng Thuyên Vỹ thấy không phải vay tiền liền thở nhẹ ra một hơi, cúi người tiếp tục ăn cơm: “Không phải vay tiền thì là chuyện gì?”

“Giả vờ làm bạn trai tớ.”

Anh vừa gắp một miếng cho vào miệng liền phun ra, kích động nói: “Cậu vẫn nên vay tiền đi!”

Thẩm Khinh Bạch ghét bỏ dùng khăn lau mấy hột cơm mà anh phun ra: “Tớ không thiếu tiền, chỉ thiếu người, cậu có giúp hay không đây.”

“Tiểu Bạch à, loại chuyện này giúp kiểu gì đây?” Anh ta nuốt nước bọt, rút khăn giấy lau miệng: “Muốn để chủ nhiệm Thẩm biết xong rồi lột da tớ sao, lại nói chúng ta thân nhau như thế, bố mẹ cậu chắc chắn sẽ không tin.”

Tưởng Thuyên Vỹ bưng đĩa cơm trên bàn yên lặng kéo khoảng cách giữa cô ra: “Tiểu Bạch, cậu đừng hại tớ, chủ nhiệm Thẩm mà biết tớ cấu kết với cậu lừa gạt bọn họ thì tớ còn có thể kiếm sống ở trường học nữa hay không đây.”

Tưởng Thuyên Vỹ và Hạ Tử Lăng đều là bạn cùng học đại học với cô, lúc đi học bọn họ chơi với nhau rất thân. Sau khi tốt nghiệp, cô với Tưởng Thuyên Vỹ cùng vào trường làm giáo viên, còn Hạ Tử Lăng lựa chọn vào tòa soạn mà cô ấy thích.

Thẩm Khinh Bạch cũng bưng đĩa ăn đi sát theo, biểu cảm trên mặt còn rất khổ sở: “Tớ biết chuyện này quả thật có hơi khó nhưng chẳng phải là tớ không tìm được người sao? Mẹ tớ không có việc gì làm liền bắt tớ đi xem mắt một cách điên cuồng, chẳng nhẽ cậu trơ mắt nhìn một cô gái hoạt bát xinh đẹp biến thành một góa phụ bị chồng ruồng bỏ ư?”

“Cái này với việc bị chồng ruồng bỏ có liên quan đến nhau à?” Anh hỏi lại.

“Tớ ngay cả làm việc nhà cũng không biết nên chắc chắn sẽ bị người khác ghét bỏ, chưa kịp kết hôn đã bị ly hôn, chuyện bị chồng bỏ cũng sớm hay muộn sẽ xảy ra thôi.” Thẩm Khinh Bạch cố ý đáng đương.

Tưởng Thuyên Vỹ thấy cô bày ra vẻ mặt đáng thương liền có ý an ủi: “Cậu cũng đâu có kém như vậy, ưu điểm cũng rất nhiều mà.”

Thẩm Khinh Bạch đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh: “Đồng chí Tiểu Tưởng, cậu. . .không phải là có ý với tớ đó chứ!”

“. . . . . .”

“Tớ nghĩ dì vẫn chưa chu đáo, về nhà tớ sẽ hỏi mẹ tớ xem xung quanh còn đàn ông nào trong độ tuổi không để cho cậu tham khảo.” Tưởng Thuyên Vỹ nói xong liền bưng đĩa cơm chạy về chỗ bỏ đồ ăn thừa: “Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có đối tượng.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Chỉ đùa một chút thôi mà, có cần phủi sạch quan hệ như vậy không.



Vất vả lắm Thẩm Khinh Bạch mới nghĩ ra được một cách, ai ngờ còn chưa kịp thực hành đã bị chết non từ trong trứng.

Thời gian trôi qua, trái tim của cô càng ngày càng bất an, khong vì lí do gì khác, chỉ có thể là do bà Mã quá để tâm, không có việc gì sẽ thuận miệng hỏi cô và bạn trai phát triển đến đâu rồi.

Mỗi lần cô đều nói “Đang trong quá trình tìm hiểu” một cách qua loa.

Cho đến thứ sáu tuần này, cô tan làm về nhà ngồi còn chưa nóng mông đã bị bà Mã đi tới đá vào chân của cô: “Nghỉ ngơi xong rồi, không ra ngoài hẹn hò với bạn trai à?”

Thầm Khinh Bạch trầm tư một hồi mới bất đắc dĩ cười: “Hẹn rồi ạ, lát nữa sẽ đi ăn cơm.”

Cứ như vậy cô bắt đầu bị lưu lạc ngoài đường, đi loanh quanh không có mục đích.

Gọi điện hẹn Hạ Tử Lăng nhưng thật không trùng hợp là cô ấu đang đi ra ngoài công tác với lãnh đạo, cuối tuần mới có thể trở về.

Thẩm Khinh Bạch nhàm chán nhìn người đến người đi ngoài đường, trong đó có một bà lão ôm một chú mèo nhỏ thu hút ánh mắt của cô.

“Đúng vậy, đã lâu rồi chưa gặp chúng nó.”

Cô quay lại thấy một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa liền đi vào mua một ít bánh mì, đồ ăn đóng hộp và một ít nước khoáng. Chậm rãi bước về phía khu phố cổ.

Gia đình cô từng sống trong khu phố cổ, xung quanh có rất nhiều mèo hoang, hồi bé sau khi tan học cô đều mua một ít đồ ăn và đi khắp nơi để gặp chúng. Mấy năm gần đây công việc bận rộn nên cũng đi ít hơn.

Với lại bây giờ trong khu đều có những nơi ở cho mèo hoang nên số lượng mèo trong khu phố cổ cũng ít đi.

Chỗ Thẩm Khinh Bạch ở trước đây đều là nhà trệt, mặc dù bây giờ đã thành nhà cao tầng nhưng xung quanh vẫn chưa được quy hoạch xong. Không chỉ những ngôi nhà cũ còn sót lại mà đường đi thậm chí vẫn chưa được sửa lại.

Lúc mang mấy túi đồ đi qua nhà bà Phương đột nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, khí chất nổi bật, giống như hạc giữa bầy gà, lập tức thu hút ánh nhìn.

Hình như là Chung Đình Diệp.

Trong ánh mắt, anh cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt bà Phương giúp bà bóp hai chân, cũng không biết anh nói gì mà khiến cho khuôn mặt bà Phương thích thú và mỉm cười.

Rồi sau đó cô nhìn thấy bà Phương vỗ nhẹ vào tay anh, trong khoảnh khắc đó cô nhìn thấy khóe miệng của Chung Đình Diệp cong lên.

Hoàng hôn buông xuống trên bầu trời, ánh nắng màu đỏ cam chiếu lên sườn mặt của người đàn ông, cả người giống như bị vây quanh bởi một vầng hào quang vô hình.

Khung cảnh trước mắt khiến Thẩm Khinh Bạch có hơi giật mình, nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì cô sẽ không bao giờ tin thiên chi kiêu tử Chung Đình Diệp mà lại xuất hiện ở đây và làm chuyện như vậy.

Có lẽ là do ánh nhìn của cô dừng lại ở đây hơi lâu nên hai người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Nếu như đã bị phát hiện thì Thẩm Khinh Bạch chỉ có thể giả vờ thoải mái đến gần bọn họ chào hỏi: “Con chào bà Phương.”

Cô lại quay sang nhìn Chung Đình Diệp.

Anh đứng thẳng người dậy, gật nhẹ một cái xem như chào hỏi.

“Tiểu Bạch lại tới thăm mèo à?” Bà Phương cười vươn tay ra chỗ cô.

Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng bước đến trước mặt bà Phương, cầm lấy tay bà: “Vâng ạ, dạo này công việc của con hơi bận nên không có thời gian qua, hôm nay là thứ sáu nên qua đây thăm một chút ạ.”

“Dạo này sức khỏe của bà thế nào ạ?” Cô hỏi.

“Có các con lo lắng nên người bà rất khỏe.” Bà Phương nhìn cô sau đó lại chuyển qua nhìn Chung Đình Diệp, tươi cười nói: “Con với Tiểu Diệp đều là đứa trẻ tốt, tấm lòng đều lương thiện.”

Thẩm Khinh Bạch liếc sang nhìn, đồng thời chạm phải đôi mắt đen của người đàn ông.

Hai giây sau cô liền vội vàng thu hồi lại ánh mắt, nói chuyện cùng với bà Phương một lúc rồi mới rời đi.

Bầu trời quét đi những tia nắng cuối cùng, giống như tấm màn trong rạp kịch từ từ hạ xuống.

Con đường ở trong khu phố cổ không được bằng phẳng do đang thi công nên Thẩm Khinh Bạch chỉ có thể bước đi chậm rãi.

Bỗng nhiên có một tia sáng chiếu lên phía trước con đường cô đang đi, cô hơi sửng sốt quay người lại, nhìn thấy là Chung Đình Diệp mới kinh ngạc nói: “Sao anh lại qua đây?”

“Trời rất tối.”

“. . . . . .”

“Đi cùng cô.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com