Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 7:



Về đến nhà Thẩm Khinh Bạch vẫn còn ảo não vì lúc ấy mình đã đồng ý với anh một cách mơ hồ.

Chẳng lẽ là vì câu “Đây là lần đầu tôi bị con gái ôm” của anh.

Bây giờ nghĩ lại quý ông Chung Đình Diệp thật ra là một con sói cực kỳ kiên nhẫn.

Cô bất cẩn quá rồi.

“Bạch Bạch về rồi à?” Mã Như Duy tươi cười bước lại gần chỗ cô: “Bạn trai đưa về à?”

Cái xưng hô này bà Mã gọi cô lần đầu tiên là khi cô được lên làm cô giáo, đây là lần thứ hai bởi vì cô đã tìm được bạn trai.

Thẩm Khinh Bạch nhìn mẹ một cái, trong lòng bồn chồn.

“Mua cho con đồ ăn khuya đấy.” Mã Như Duy kéo tay cô tới bàn ăn.

Nhìn thấy món tôm càng nướng trên bàn Thẩm Khinh Bạch mở to con mắt vì không thể tin được, cảm thấy hoảng hốt vì được chiều.

Hóa ra chỉ cần có bạn trai là được đối xử tốt như vậy.

Được rồi, cũng coi như không lỗ.

Cô nhanh chóng ngồi xuống cầm lấy một xiên thịt bò nướng cho vào miệng, đắc ý đến mức gật gật đầu, nướng không tệ, rất mềm.

Sau khi ăn xong vài xiên thịt bò Thẩm Khinh Bạch mới đeo găng tay dùng một lần bắt đầu bóc vỏ tôm

Trước đây loại thức ăn này xuất hiện trên bàn ăn nếu không khiến bà Mã khó chịu thì sẽ bị bà tàn nhẫn vứt vào thùng rác.

Bây giờ lại hiếm có khung cảnh hòa bình như vậy.

Thẩm Khinh Bạch bóc thịt tôm ra, lấy lòng bà Mã đầu tiên: “Mẹ, mẹ ăn đi.”

“Mẹ không ăn đâu, con ăn nhiều thêm đi.” Mã Như Duy đặt hai tay lên bàn ăn, trên mặt đầy nét cười nhìn cô.

“Đồng chí Thẩm. . .”

Ngay khi ánh mắt cô vừa mới chuyển sang nhìn bố mình thì thấy ông đang khoanh tay trước ngực giận dữ nhìn cô, mắt nhìn cô chằm chằm, trên mặt còn viết rõ mấy chữ “Bố không vui”.

Thẩm Khinh Bạch ngượng ngùng thu tay lại, đưa con tôm bỏ vào miệng của mình.

Cô biết bố của mình đang tức giận vì bắp cải của mình bị người ta lấy đi, trong lòng vô cùng khó chịu.

Mã Như Duy quay sang lườm Thẩm Đông Hoa, mất kiên nhẫn nói: “Nếu ông vẫn tiếp tục giữ thái độ như này thì tối nay đừng hòng vào phòng ngủ, ngủ ngoài phòng khách đi!”

Thẩm Hoa Đông lập tức buông tay ra, miễn cưỡng lộ ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Mã Như Duy ghét bỏ không thèm nhìn, quay sang nhìn Thẩm Khinh Bạch khóe miệng lại cong lên: “Đừng để ý đến bố con, thấy con không có bạn trai ông ấy cũng sốt ruột. Bây giờ không dễ dàng gì mới tìm được thì lại buồn bực không vui, mẹ thấy ông ấy muốn lên trời luôn rồi.”

Thẩm Khinh Bạch rút khăn giấy lau miệng, thuận miệng hỏi: “Vì sao ạ?”

“Sống đủ rồi! Muốn đổi sang thế giới khác chơi thử.” Mã Như Duy bực mình  nói.

Thẩm Đông Hoa: “. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch nhìn bố mình với ánh mắt rất đồng tình nhưng lại càng vui vẻ nhai tôm trong miệng mình hơn.

Thật ra cô cũng không hiểu đồng chí Thẩm cho lắm, lúc bà Mã điên cuồng sắp xếp cho cô đi xem mắt, ông không ngăn cản mà ngược lại còn là đồng minh.

Nhưng hôm nay lại thành không nỡ.

Aizz, có lẽ ông bố nào cũng đều có cảm xúc trái ngược nhau.

Thẩm Khinh Bạch vừa ăn đồ ngon vừa trả lời câu hỏi của bà Mã, mặc dù là mẹ hỏi gì cô cũng đều phải trả lời.

Mặc dù đa số đều là nói dối nhưng trong lòng cô lại không thấy chột dạ, bởi vì lần này đối tượng là thật.

Haizz, cũng coi như là hợp tác.

Đến khi lấy được câu trả lời hài lòng bà Mã mới tươi cười hớn hở trở về phòng.

Thẩm Khinh Bạch vội vàng đứng dậy chống tay lên bàn nghiêng người nhìn, sau bà khi bà vào phòng đóng cửa xong mới nhanh chóng lấy chai rượu quý mà bà Mã đã cất giữ nhiều năm ra đi về phía bố mình.

Thẩm Đông Hoa thấy cô cầm bình rượu trong tay liền mở to hai mắt, vội vàng tới gần che chắn cửa cho cô: “Con gan thật đấy! Dám khiêu chiến điểm mấu chốt của mẹ con!”

“Haizz sợ gì chứ, hôm nay bà ấy rất cao hứng.” Thẩm Khinh Bạch túm lấy cánh tay bố bảo ông ngồi xuống: “Chẳng phải tâm trạng bố không tốt sao, con uống với bố một chút.”

“Con là con gái uống rượu làm gì!” Vẻ mặt Thẩm Đông Hoa nghiêm túc lấy chai rượu trong tay cô. Sau khi ngồi xuống liền vu.ốt ve bình rượu tinh xảo, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bố uống, con thấy vị thôi là được rồi.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Đường đường là chủ nhiệm giáo dục mà lại làm mấy chuyện qua sông rút ván.

Uống được ba tuần rượu ý thức của đồng chí Thẩm bắt đầu mơ mang, vẻ mặt buồn bã nói: “Con gái, thật ra lúc trước muốn con có bạn trai là để dỗ mẹ con, đêm nay mới phát hiện là bố tự lừa dối bản thân, không ngờ con lại thành thật như vậy.”

“. . . . . .”

Bình thường danh dự của cô rất lung lay sao?

Thẩm Đông Hoa lại ngửa đầu uống cạn một ly.

Thẩm Khinh Bạch sợ ông uống mỗi rượu dạ dày sẽ khó chịu liền cho hết thịt tôm bóc vỏ vào miệng ông: “Tôm hùm hợp rượu, càng uống càng hăng.”

“Vẫn là con gái tốt.”

Thẩm Đông Hoa cười nhai nuốt, đột nhiên càng ăn càng thấy không đúng, nhổ ra tay mới phát hiện trên đó còn dính vỏ đuôi tôm, ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngây ngô đang cười đối diện, thở dài: “Bỏ đi, vẫn nên gả thôi.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch thu lại nét cười: “Bố, vừa giây trước bố khen con tốt mà bây giờ bố như diễn viên kịch biến mặt Tứ Xuyên vậy.”

Thẩm Đông Hoa ngước mắt lên nhìn cô, lấy một xiên thịt dê nướng cắn mấy miếng, từ từ nói: “Con gái, gả ra ngoài phải cẩn thận một chút, không thể sống bừa bãi được, đừng để đến lúc mẹ con nhận lại thì sẽ lại là kết hôn lần thứ hai.”

“Đồng chí Thẩm, có ai nói con gái mình như vậy đâu chứ!”

Thẩm Khinh Bạch cởi chiếc gang tay dùng một lần, đang định thảo luận với bố về bài tiểu luận mà cô đã chuẩn bị thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Ngay sau đó bà Mã liền từ từ đi hướng về phía phòng khách.

Cô đột nhiên đứng bật dậy, ra đòn phủ đầu, hét to hết sức: “Mẹ, bố con lấy rượu mẹ để dành đãi khách ra uống hết rồi!”

Nói xong liền mặc kệ bố cô chạy bay chạy biến về phòng khóa trái cửa lại.

“. . . . . .”

Thẩm Đông Hoa sợ đến mức tỉnh rượu, chủ động nhận sai: “Bà xã anh sai rồi.”



Thẩm Khinh Bạch dán sát tai vào cửa nghe tiếng cầu xin tha thứ phát ra từ phòng khách, khóe miệng giật giật: “Xin lỗi bố, là con gái bất hiếu.”

Cô nghe xong một lúc, thấy âm thanh dần dần biến mất mới yên tâm đi rửa mặt.

Quay lại giường chán nản mở điện thoại lên mới phát hiện ra nhận được một tin nhắn đến từ Chung Đình Diệp: [Tôi về tới nhà rồi.]

Thời gian hiển thị là 20 phút trước.

Thẩm Khinh Bạch nằm nghiêng trên giường cầm điện thoại tự hỏi, về đến nhà thì tắm rửa đi ngủ đi, nhắn tin báo cho cô để làm gì.

Vừa thoát khỏi khung trò chuyện thì bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, tay run lên làm điện thoại rơi xuống đập vào mũi.

“A~”

Thẩm Khinh Bạch xoa xoa sống mũi đau nhức, nghiêng người nhặt điện thoại lên: [Ngại quá bây giờ mới xem điện thoại.]

Được rồi, bây giờ anh chính là bạn trai của cô, báo cáo tình hình cho bạn gái là điều đương nhiên.

Chung Đình Diệp: [Không sao, hôm nay cũng quá muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.]

Thẩm Khinh Bạch lập tức ngước lên nhìn đồng hồ ở góc bên phải, chớp chớp mắt.

Bây giờ mới chỉ 10:03 ‘quá muộn rồi’, đây chắc chắn không phải là giờ đi ngủ của bố mẹ cô.

Mặc dù rất kinh ngạc nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại: [Được, ngủ ngon.]

Gửi xong khung trò chuyện liền hiển thị bên kia đang nhập, không cần nghĩ cũng biết là anh đang nhập hai chữ ‘ngủ ngon’ trong biên chế.

Quả nhiên không sai.

Chung Đình Diệp: [Ừm, ngủ ngon.]

Thẩm Khinh Bạch đặt điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm trần nhà cay đắng nghĩ, với tính cách lạnh lùng của anh và cái tính nóng nảy của mình ở cùng nhau không biết là anh dập tắt lửa hay là cô làm tan băng nữa.

Đang suy nghĩ thì Hạ Tử Lăng nhắn tin trên wechat vang lên.

Thẩm Khinh Bạch nghiêng người, cầm điện thoại mở lên.

Tôi không phải Hạ Tử Vi: [Bạch Bạch, xin lỗi nha buổi chiều bận chết đi được nên không kịp nói cho cậu, nhưng mà tớ rất nhanh sẽ quay lại, chờ chị em tốt đưa đi chơi.]

Đọc xong tin nhắn này Thẩm Khinh Bạch ngửa đầu thở dài, suy nghĩ lại bị kéo về buổi chiều hôm nay, nghĩ thầm nếu cô không đi thăm mèo liệu có phải sẽ không gặp Chung Đình Diệp không, cũng sẽ không mời anh đi ăn cơm lại càng không chiếm tiện nghi của anh, kết quả sẽ không phải chịu trách nhiệm.

Tiểu Bạch trong gió: [Tiểu Lăng Tử, tớ xong đời rồi.]

Tôi không phải Hạ Tử Vi: [Vụ gì? Triển khai đi.]

Thẩm Khinh Bạch nghĩ chuyện này không thể một hai câu nói rõ được liền gọi luôn cho cô ấy, sau khi kể một cách tỉ mỉ, người ở đầu dây điện thoại bên kia liền hét to: “Bạch Bạch, giàu rồi đừng quên bạn đấy nhá!”

“Trời ơi! Người thừa kế tương lai của tập đoàn Chung thị, mà người chị em của tôi lại có khả năng sẽ trở thành phu nhân của người thừa kế. Mới đầu tớ còn tưởng anh ta chỉ là phú nhị đại bình thường thôi, ai biết được anh ta là một trong số thiếu gia đứng đầu Vân Thành chứ, nằm mơ cũng không dám mơ như vậy!”

Thẩm Khinh Bạch xoa xoa lỗ tai, dội một chậu nước lạnh để dập tắt ảo tưởng của cô ấy: “Cậu nghĩ nhiều rồi, diễn thôi hiểu không? Bây giờ tớ với anh ấy chính là sống như vậy, chờ anh ấy gặp được người thích hợp hoặc là tớ tìm được nửa kia thì sẽ kết thúc hợp tác, bây giờ chỉ là giải pháp khẩn cấp thôi.”

Hạ Tử Lăng đang hăng say đột nhiên dừng lại đổi chủ đề, bênh vực cô: “Vậy chẳng phải là anh ta đang cưỡi lừa tìm ngựa—-tâm không yên sao? Hành vi này hoàn toàn là một tên cặn bã!”

“Aizz. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch sờ sờ chó mũi, ngại ngùng mở miệng: “Nếu như vậy thì phải gọi là tra nữ.”

Hạ Tử Lăng: “Sao lại thế?”

“Điều kiện là do tớ nói.”

“. . . . . .”

Sau một hồi yên lặng Hạ Tử Lăng liền chửi bậy: “Rốt cuộc tớ cũng hiểu ra tại sao cậu lại độc thân nhiều năm như vậy vấn đề là do đâu rồi.”

“Do đâu?”

“Khó chiều.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nghe rất đúng.

Học cùng nhau nhiều năm như vậy, đối với những chuyện cô làm Hạ Tử Lăng đã quen rồi, thấy nhưng không thể trách đành yên lặng chuyển hướng đề tài: “Chu Học Văn thứ sáu tuần sau kết hôn cậu nhận được tin này chưa?”

Thẩm Khinh Bạch xoay người xuống giường, mở loa ngoài đặt lên bàn học, vừa mở bài soạn vừa nói: “Nhận được rồi, đến lúc đấy tớ đi chung xe vớ Tưởng Tuấn Vĩ, các cậu đi bao nhiêu tiền bảo tớ một tiếng để tớ chuẩn bị trước.”

“Đến lúc đấy tớ hỏi mấy người khác rồi nói lại với cậu.” Hạ Tử Lăng bĩu môi: “Nghe nói Mộ Dĩnh kia cũng đi, chắc chắn sẽ không thể thiếu Kha Chính Nam, nhìn thấy hai người đấy tớ sợ ăn không tiêu.”

Ngòi bút của Thẩm Khinh Bạch hơi run vô tình nguệch một đường chéo lên cuốn sổ, cô bực bội đặt bút xuống, người dựa vào chiếc ghế đằng sau, miễn cưỡng nói: “Đi thì đi thôi, chúng ta vẫn phải ăn, cũng không có gì khó tiêu cả.”

“. . . . . .Nói cũng đúng.”

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cố tỏ ra kiêu ngạo của Mộ Dĩnh, Hạ Tử Lăng đề nghị: “Bạch Bạch, hay là cậu mang bạn trai hợp tác đi cùng đi, mặc dù là đám cưới của bạn học nhưng có rất nhiều người muốn xem chuyện cười, mang đại soái ca đi cùng cho bọn họ sáng mắt, ngăn được mấy lời hoang đường của bọn họ, cũng có thể yên tĩnh hơn.”

Ngoài mặt là đi ăn cưới nhưng trong lòng họ đang âm thầm so sánh lẫn nhau, hơn nữa mọi người trong lớp đều biết chuyện đại học của Thẩm Khinh Bạch, chắc có không ít người tới để hóng chuyện nên bảo mang theo bạn trai đi cũng rất hợp lý.

Thẩm Khinh Bạch cũng hiểu được ý của cô nhưng vẫn kiên định nói: “Không cần, ai nói thì nói tớ chỉ tập trung ăn là được.”

Hạ Tử Lăng biết tính tình của cô là như vậy nên cũng không kiên trì, hai người nói chuyện thêm một hồi rồi kết thúc.

Thẩm Khinh Bạch xé một trang giấy, cầm bút lên lần nữa làm như không có chuyện gì tiếp tục hoàn thành bài giảng vẫn đang soạn dở.

Sáng sớm hôm sau, trong không khí vẫn còn mang theo mùi mưa, nhiệt độ lúc cao lúc thấp thất thường.

Mấy ngày này, để tìm hiểu tình hình cơ bản của học sinh Thẩm Khinh Bạch đã thức khuya liên tiếp hai đêm, hôm nay cô đến trường vừa kịp giờ.

Sau một tháng làm giáo viên chủ nhiệm thay thế, mặc dù cô không còn lúng túng như lúc đầu nhưng vẫn không thể nói là đã quen hẳn, miễn cưỡng vẫn tính là đâu ra đấy.

Tiết học buổi sáng là tiết tiếng Anh, lúc Thẩm Khinh Bạch đi ngang qua lớp ba liền giảm tốc độ lại, đứng bên cửa sổ nhìn tình hình bên trong lớp học.

Mặc dù vẫn có mấy bạn nhỏ chạy lung tung khắp nơi thì phần lớn các bạn nhỏ đều ngoan ngoãn chăm chú ngồi trên ghế nghe giảng. Điều này khiến cô nở một nụ cười hài lòng.

Kết quả như vậy đối với cô đã là rất tốt rồi.

Quay lại văn phòng, Thẩm Khinh Bạch mở đống bài tập về nhà chất đống trên bàn, lấy bút đỏ và bắt đầu tập trung chấm bài.

Cho đến lúc chuông tan học vang lên cô giơ tay duỗi người một cái, cả cơ thể lười biếng dựa vào lưng ghế. Vừa mới hạ tay xuống liền có một cô nhóc ôm một bó hoa chạy đến bàn của cô: “Cô giáo Thanh Bạch, ở cổng trường có người bảo em bó hoa này đến cho cô.”

Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của các giáo viên khác đang đổ dồn về phía mình liền có chút mất tự nhiên: “Bạn học, có phải con nhầm rồi không, có khi nào bó hoa này là gửi cho thầy cô khác không?”

Đi dạy được ba năm, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa nên trong đầu liền hiện lên ba chữ ‘giao nhầm người’.

Cô nhóc khó khăn lắm mới có cơ hội làm chân sai vặt cho giáo viên nên không muốn bị hiểu lầm, giọng nói chắc nịch: “Không nhầm đâu ạ, chú ấy nói muốn gửi cho cô giáo dạy ngữ văn lớp ba, cô Thẩm Khinh Bạch.”

Nghe được thông tin chi tiết như vậy Thẩm Khinh Bạch cũng không tiện từ chối, nhận lấy bó hoa rồi xoa đầu cô bé, mỉm cười nói lời cảm ơn. Thấy cô bé vui vẻ chạy đi cô mới xoay người đặt bó hoa lên bàn.

Trong khoảng thời gian đó có không ít giáo viên đi vào văn phòng nhìn thấy bó hoa này, bọn họ đều trêu cô là bạn trai tặng. Mới đầu cô còn cười cười nhưng nhiều liền bắt đầu hoài nghi.

Chẳng lẽ là Chung Đình Diệp tặng?

Anh ấy nhìn lạnh lùng như vậy mà cũng có tế bào lãng mạn ư?

Thẩm Khinh Bạch đang định nhắn tin hỏi anh thì đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên.

Cô vội vàng cất điện thoại vào ngăn kéo, cầm sách giáo khoa, loa trợ giảng và gậy chỉ bảng đứng dậy đi về phía lớp học.

Cả ngày hôm đó, ngoài việc dạy học cho mấy lớp Thẩm Khinh Bạch còn xử lí hai vụ cãi nhau của bọn nhóc khiến đầu óc quay cuồng trở về văn phòng. Lúc này chỉ còn lác đác mấy giáo viên chưa tan làm.

Cô cúi xuống nhìn tờ giấy nhớ ở góc bàn, thấy nhiệm vụ đều đã hoàn thành mới thu dọn đồ đạc rời đi.

Đẩy ghế vào gầm bàn, ánh mắt vô tình liếc thấy đóa hoa hồng đỏ bên cạnh máy tính. Cô trầm ngâm một lúc cuối cùng vẫn để lại nó ở trong văn phòng.

Hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời chỉ còn sót lại vài tia nắng cuối cùng dưới đám mây đen cuồn cuộn.

Thẩm Khinh Bạch một vai đeo túi bước ra ngoài cổng trường, xoay người đi về phía tàu điện ngầm. Dọc đường đi gặp học sinh, ai nấy cũng đều lễ phép chào hỏi.

“Chào cô Khinh Bạch ạ.”

“Cô Khinh Bạch vất vả rồi ạ.”

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười gật đầu đáp lại từng người, bỗng nhiên phía sau đột ngột vang lên tiếng gọi: “Tiểu Bạch.”

Bước chân cô khựng lại, nụ cười trên môi đột nhiên biến mất. Cô còn chưa quay đầu lại thì Kha Chính Nam đã bước đến trước mặt cô: “Tiểu Bạch, hoa anh tặng em nhận được chưa? Anh nhớ lúc đi học em rất thích hoa hồng đỏ, sáng nay anh đã đặc biệt tới tiệm hoa một chuyến để mua cho em.”

Đầu ngón tay của Thẩm Khinh Bạch siết chặt một góc túi xách, ngước lên nhìn anh ta, giọng điệu không mấy thân thiện: “Anh muốn giả vờ không biết đúng không?”

“Tiểu Bạch, anh thật lòng muốn theo đuổi em, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?” Kha Chính Nam tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô: “Đừng để hiểu lầm trở thành lí do chia tay của chúng ta, tình cảm hai năm, anh không tin em nói quên là có thể quên ngay được.”

“Đã quên rồi.” Giọng của cô rất bình tĩnh.

Sắc mặt Kha Chính Nam trầm xuống.

“Sau này đừng tặng nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc của tôi. Còn nữa, tôi đã có bạn trai rồi, cũng rất hạnh phúc. Nếu không có gì thay đổi tôi sẽ kết hôn và sinh con với anh ấy.”

Thẩm Khinh Bạch nói rõ ràng từung câu từng chữ: “Kha Chính Nam, con người nên nhìn về phía trước, chúng ta đã là của quá khứ rồi. Với điều kiện bây giờ của anh, có thể tìm được người tốt hơn.”

Nói xong cô xoay người định rời đi nhưng cổ tay lại bị Kha Chính Nam giữ chặt: “Không ai tốt hơn em.”

Sự động chạm bất ngờ khiến Thẩm Khinh Bạch cứng đờ, theo phản xạ muốn hất tay anh ta ra, cô không muốn bị học sinh vây xem ở trước cổng trường.

Nhưng cô càng giãy giụa Kha Chính Nam càng nắm chặt hơn, như thể sợ giây tiếp theo cô sẽ biến mất.

Thẩm Khinh Bạch bắt đầu nóng nảy, không thèm để ý đến hình tượng liền há miệng cắn anh ta. Đúng lúc này bỗng nhiên có một bóng người nhanh chóng bước đến, Kha Chính Nam vội vàng buông tay cô ra, lúc cô còn chưa kịp phản ứng liền ngã vào một vòng tay ấm áp.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô ngẩng đầu liền chạm phải gương mặt đẹp trai của Chung Đình Diệp. Lúc này sắc mặt của anh vẫn bình thường nhưng lại toát ra một luồng khí lạnh lẽo.

Thẩm Khinh Bạch ngẩng người nhìn anh, cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người anh liền ôm anh chặt hơn. Tim cô đập như trống, cũng không thèm quan tâm gì nữa bởi vì dù sao hai người cũng đã đạt được thỏa thuận chung.

“Đình Diệp, anh tới rồi.” Giọng nói dịu dàng ngọt ngào, không chỉ có Kha Chính Nam sững sờ mà ngay cả bản thân cô cũng nổi da gà.

Nói thật là có hơi buồn nôn.

Nhưng trái lại, người được gọi lại rất bình thản như đã quen, giống như lời này đã được nghe không ít lần, vẻ mặt không một tia dao động.

“Ừm, anh đến đón em tan làm.” Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn cô.

“Anh mới đi công tác về đã chạy đến đón em, thật sự rất cảm động.” Thẩm Khinh Bạch mỉm cười nhìn anh, nói xong còn cố tình dụi dụi vào ngực anh, người đàn ông thuận thế cũng ôm cô chặt hơn.

Hơi thở mạnh mẽ của anh khiến tim cô đập rộn ràng, đồng thời cũng khâm phục khả năng nhập vai của anh. Diễn xuất này chẳng kém gì cô.

Kha Chính Nam nhìn hai người trước mặt, tay giấu sau lưng siết chặt tành nắm đấm, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Chung tiên sinh, tôi biết những người có tiền như anh đều thích chơi đùa. Nhưng tâm tư của Tiểu Bạch rất đơn thuần, không phải kiểu phụ nữ mà anh nghĩ.”

Ngừng lại một lát, anh ta tiếp tục nói: “Nếu anh muốn chơi đùa thì tìm người khác đi, đừng làm tổn thương cô ấy.”

Chung Đình Diệp khẽ nhướn mày, thản nhiên nhìn Kha Chính Nam một cái, trên mặt lộ ra sự lạnh lùng: “Anh lấy tư cách gì để nói với tôi những người này?”

Giọng nói của anh không lớn nhưng câu nào cũng sắc bén.

Đáy lòng Thẩm Khinh Bạch liền yên lặng khen ngợi anh.

Chàng trai, diễn tốt lắm.

Kha Chính Nam siết chặt hai bàn tay nhưng không thể phản bác.

Bây giờ anh ta đúng là chẳng có tư cách gì.

Chung Đình Dệp thu lại ánh mắt, ôm eo Thẩm Khinh Bạch đi qua người anh ta, dùng âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Có cơ hội sẽ mời anh ăn kẹo cưới của chúng tôi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com