Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 4:



Phòng khách rộng lớn như ấn nút tạm dừng, im lặng khoảng hai phút bố mẹ mới hồi phục lại tinh thần.

Mẫu thân Mã Như Duy là người cười đầu tiên: “Con không dỗ mẹ?”

Phụ thân nhanh chóng quay lại vị trí cũ, lấy cây lăn bột ra khỏi tay vợ mình, mỉm cười nói: “Con gái vẫn luôn ăn nói thật thà, cần gì dỗ dành em mà phải nói dối chứ.”

Sau khi lấy được cây lăn bột Thẩm Đông Hoa liền nháy mắt với cô.

Thẩm Khinh Bạch bình tĩnh đứng dậy khỏi mặt đất, giơ tay chỉnh lại mất sợi tóc trên trán, nghiệm túc nói hưu nói vượn: “Đương nhiên rồi, nếu không có sao con có thể nói bừa được chứ.”

Mã Như Duy cong môi, nhiệt tình kéo tay cô đến sofa ngồi xuống rồi sau đó lấy hoa quả trên bàn trà đặt vào tay cô: “Nhanh nhanh nhanh, ăn hoa quả đi, chẳng phải con thích ăn nhất sao.”

Thẩm Khinh Bạch vô cùng hưởng thụ cảm giác được mẹ chăm sóc, cô ngả lưng ra sofa đằng sau, miệng cắn một miếng lê, nước ép ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.

Nhưng cô chưa kịp nuốt xuống liền nghe thấy bà Mã thốt ra một câu: “Bây giờ chúng ta nói về bạn trai của con.”

Miếng lê mắc kẹt ở giữa cổ họng cô, cô ho dữ dỗi, cả mặt đều đỏ bừng lên.

“Con bé này, ăn mỗi quả lê thôi cũng bị nghẹn.” Mã Như Duy vội vàng rút lấy mấy tờ giấy đưa cho cô, bàn tay đặt sau lưng cô vỗ vỗ: “Hẹn hò từ lúc nào? Con cũng không thèm nói thì mẹ chẳng sắp xếp cho con đi xem mắt làm gì.”

“Lúc trước vẫn còn đang tìm hiểu nên con mới không nói.”

Thẩm Khinh Bạch hít một hơi, có chút áy náy nhìn mẹ của mình, thấy bà không hoài nghi lại nói tiếp: “. . . Hôm nay mới xác định quan hệ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Nét cười trên mặt Mã Như Duy càng tươi hơn: “Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Có phải người ở đây không?”

“Mẹ! Bọn con vừa mới hẹn hò mà đã hỏi như thế này người ta không chạy mất mới lạ đó.” Cô cũng đâu có biết, người cũng là bịa ra, cho dù là Chung Đình Diệp thì cũng mới chỉ biết công việc với tên của anh.

“Đây đều là điều cơ bản, mẹ còn chưa hỏi hết đâu.” Ánh mắt Mã Như Duy dò xét cô, trong lòng nghi hoặc: “Con không gài mẹ chứ?”

“Đương nhiên là không phải!” Thẩm Khinh Bạch liền nháy mắt với bố mình, muốn nhờ đồng chí già nói giúp mình, đừng thấy chết mà không cứu.

“Con gái của chúng ta sao có thể là đứa nói dối được chứ.”

Thẩm Hoa Đông cũng không dám công khai che chở, chỉ có thể làm dịu bầu không khí đi một chút: “Bà xã à, con gái mình vừa mới cùng người ta hẹn hò em cũng nên cho nó chút thời gian để tìm hiểu. Bây giờ người trẻ tuổi không giống thời của chúng ta, vừa thấy đã hỏi tám đời tổ tông, nếu bây giờ cứ theo cách này thì mới mưa dầm thấm lâu được.”

Ở một chỗ nào đó mà Mã Như Duy không nhìn thấy, Thẩm Khinh Bạch trộm khen ngợi bố mình.

Không hổ danh là hiệu trưởng, nói rất có sức thuyết phục.

Thẩm Đông Hoa đắc ý nhướn mày.

Dỗ mẹ của con dễ như ăn kẹo.

Mã Như Duy hoàn toàn không để ý đến ám hiệu của hai bố con cô, nghĩ lời của chồng mình nói cũng không phải là không có lý: “Được rồi, vậy các con cứ nói chuyện đi rồi nhanh chóng đem người về cho bố với mẹ con xem xem, bố mẹ có thể giúp con nhốt lại.”

Thẩm Khinh Bạch trả lời một tiếng, vì để phòng ngừa bà Mã đưa ra nhiều yêu cầu nên cô không ở lại chỗ này nữa, đứt phắt dậy quay về phòng của mình rồi đóng cửa lại.

Đầu tiên cô cởi sườn xám trên người mình xuống, thoải mái nằm trên sofa mở điện thoại lên, nhìn thấy wechat của mình gửi đến một tin nhắn đã thêm một người bạn.

Không cần nghĩ cũng biết là Chung Đình Diệp chấp nhận lời mời kết bạn.

Thẩm Khinh Bạch mở wechat, một cái avatar màu đen đập vào mắt, ba chữ Chung Đình Diệp khá bắt mắt, nghiêm nghiêm túc túc giống y như anh.

Cô như ma xui quỷ khiến nhấn vào vòng bạn bè của anh, người này thiết lập thời gian hiển thị là ba ngày.

“Xùy, đàn ông mấy người đều bày ra cái trò này, có cái gì bí mật mà không để người khác nhìn thấy chứ.”

Thẩm Khinh Bạch bĩu môi thoát khỏi wechat, không còn tâm trạng xem cái khác nên cô bỏ điện thoại xuống, bắt đầu đi chuẩn bị bài giảng.

Ở một chỗ khác, trong căn hộ Niên Hoa.

Sau khi Tần Vũ đưa thông tin về Thẩm Khinh Bạch xong vẫn đứng ở ngoài cửa phòng sách chờ Chung tổng hỏi chuyện. Nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Trong phòng sách yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh lật giấy tờ lạc cạch.

Qua khoảng hơn mười phút sau, Chung Đình Diệp cầm chặt tài liệu trong tay, chậm rãi xoay người lại, có một chút tia sáng trog đôi mắt sâu thẳm: “Tần Vũ, cô ấy là cô gái nhỏ năm đó.”

Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn bức ảnh chụp người con gái, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.



Cuộc hẹn ngày hôm sau với Hạ Tử Lăng diễn ra đúng theo kế hoạch.

Lẩu Trùng Khánh có vị chủ đạo là tê cay, theo truyền thống người ta dùng một chiếc đĩa lớn thay cho chiếc nồi, chiếc đĩa chứa đầy nước cay màu đỏ đang sôi cuồn cuộn, bên trên bề mặt nước nổi đầy hạt tiêu Tứ Xuyên, hạt tê và một số loại gia vị không biết tên.

Thẩm Khinh Bạch sớm không chịu nổi được sự hấp dẫn liền hạ đũa xuống trước.

“Rốt cuộc dạ dày cậu thuộc loại gì vậy? Lạnh, cay, ngọt, tớ chưa thấy cái gì cậu không ăn được.” Hạ Tử Lăng gặp một miếng lòng cho vào nồi nhìn nó một cách hứng thú: “Haizz, nói đi, kết quả cuộc xem mắt lần này thế nào?”

“Không có kết quả.” Thẩm Khinh Bạch phồng má, vừa ăn vừa đem chuyện xem mắt lộn xộn kể ra hết một lượt.

“Vãi chưởng! Bạch Bạch, đầu óc cậu không bị hãm hại đó chứ!” Hạ Tử Lăng nghe xong liền kích động: “Đàn ông chất lượng như vậy mà cậu không cần! Nghĩ cái gì trong đầu đấy!”

“Địa vị của anh ta cao lại có tiền, tớ trèo cao không nổi.” Thẩm Khinh Bạch bỏ tôm trên bàn vào nồi, thấy không đủ lại thả thêm vài viên thịt và lòng vịt vào.

“Cũng có cần cậu phải lấy anh ta đâu, không phải cậu nói bố mẹ hai bên đều gây áp lực sao, hai người xem như là giúp đỡ lẫn nhau.” Cảm xúc của Hạ Tử Lăng vẫn còn bị vây trong sự xúc động: “Bá chủ văn học* mới chỉ nhìn thấy trên truyền hình thôi, bây giờ còn đi xem mắt cùng với bạn thân mình. Vãi chưởng, rốt cuộc là duyên phận gì đã đưa các cậu nhìn thấy nhau vậy.”

*Bá chủ văn học 霸总文学: là câu chuyện về anh chàng giám đốc đẹp trai kiêu ngạo đem lòng yêu nàng lọ lem. (Mình viết ngắn gọn thế cho dễ hiểu đỡ dài dòng.)

“Trời đã tối đâu, đừng mơ mộng nữa mau ăn đi.” Thẩm Khinh Bạch gắp một miếng lòng già cho vào bát mình, tiện ray gắp một viên thịt thổi nguội và cho vào trong miệng cô ấy.

“Đừng. . .” Hạ Tử Lăng nhanh chóng hai ba cái rồi nuốt xuống: “Cần gì phải nằm mơ chứ, bây giờ cậu chỉ cần nói một câu, giấc mộng này sẽ biến thành hiện thực trong ít phút nữa.”

Thẩm Khinh Bạch lấy cốc trà lạnh trên bàn đưa lên miệng uống, hai chân co duỗi thoải mái, người dựa vào lưng của chiếc ghế: “Cậu không hiểu đâu, địa vị chênh lệch nhiều lắm, áp lực rất lớn.”

Chưa nói đến thói quen sống, ngay cả giá trị có thể cũng không giống.

“Cậu tự cảm thấy anh ấy rất ưu tú rồi cho rằng bản thân mình không xứng với anh ấy đúng chứ?” Hạ Tử Lăng liếc cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn: “Thật ra chức nghiệp giáo viên này vừa ổn định lại còn được người khác tôn trọng, điều kiện của cậu thật sự không tệ mà.”

Cô nuốt đồ ăn trong miệng rồi lại nói tiếp: “Còn tốt hơn nữa là diện mạo trưởng thành của cậu khiến người ta ganh ghét đố kị đó.”

Thành thật mà nói Thẩm Khinh Bạch có diện mạo xinh đẹp tự nhiên, khuôn mặt thanh tú. Nói là hoa hậu giảng đường cũng không quá lời, mặc dù không trang điểm nhưng làn da vẫn căng bóng nhẵn nhụi, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.

Nếu không phải tính cách nghiêm túc và cách ăn mặc giản dị thì Mộ Dĩnh làm gì có cửa là hoa hậu giảng đường, càng không thể câu dẫn bạn trai cũ của cô.

Nhắc tới bạn trai Hạ Tử Lăng bỗng chốc nhớ tới hôm tình cờ gặp phải Kha Chính Nam, cô đặt đôi đũa xuống, một tay chống má nhìn người đang điên cuồng ăn lòng vịt: “Bạch Bạch.”

Thẩm Khinh Bạch không ngẩng đầu lên mà vẫn trả lời: “Có việc gì cứ nói thẳng.”

Hạ Tử Lăng nhẹ giọng cẩn thận nói: “Hôm trước tớ chạm mặt Kha Chính Nam ở tầng một của công ty, anh ta còn hỏi tớ phương thức liên lạc của cậu.”

Thẩm Khinh Bạch mới cắn một nửa miếng lòng bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía cô, biểu cảm kinh ngạc: “Vậy cậu cho hả?”

“Sao có thể chứ!” Hạ Tử Lăng tức giận nói: “Loại tra nam như thế này tớ không thèm tiếp chuyện.”

Thẩm Khinh Bạch gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừm, vậy thì tốt.”

Hạ Tử Lăng yên tĩnh quan sát nét mặt của cô, thấy cô không quan tâm gì lắm trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Ăn xong nồi lẩu đã là sau tám giờ, Thẩm Khinh Bạch nghĩ ngày mai phải đi dậy sớm một chút nên hai người không nói chuyện lâu nữa rồi mỗi người đi một ngả.



Mùa thu ở Nguyệt Nha giống như một cô gái nhút nhát đang dùng chiếc khăn che đi một nửa khuôn mặt mình, mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn toát ra một chút ấm áp.

Ra khỏi cổng tàu điện ngầm cô chậm rãi đi về phía nhà mình, đường bên ngoài khu Phúc Tuệ An không rộng nhưng người đi lại rất nhiều. Hai bên đường còn có không ít những quán ăn tận dụng để bán đồ ăn đêm, rất sôi động và náo nhiệt.

Thẩm Khinh Bạch vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, cô đột nhiên dừng bước.

Anh ta dựa vào cột đèn ở lối vào tiểu khu, một tay nhét trong túi quần nhìn điện thoại rất tập trung, vẻ mặt nghiêm túc trùng khớp với dáng vẻ ở trong trí nhớ.

Thẩm Khinh Bạch không ngờ tới, người mà vừa nãy nhắc đến thế mà lại xuất hiện ở trước khu nhà mình. Con phố ồn ào dường như im lặng trong nháy mắt, chỉ nghe thấy mỗi tiếng trái tim đập kịch liệt, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Này cô gái, nhường đường một chút.” Người đàn ông đẩy xe thấy cô mãi không đi liền lên tiếng hô lên.

Lúc Thẩm Khinh Bạch lấy lại tinh thần thì Kha Chính Nam cũng đã đi qua đây.

Nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười và tiến lại gần.

Thẩm Khinh Bạch không muốn nhắc lại kỉ niệm với bạn trai cũ ở nơi đông người, giọng điệu bình thản: “Tìm tôi à?”

Kha Chính Nam thấy cô chủ động nói chuyện với mình liền cười gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Khinh Bạch cũng không ngạc nhiên, hất hất cằm: “Qua bên kia nói chuyện.”

Nói xong liền đi về phía đông của khu nhà, trông có hơi vắng vẻ.

Hàng xóm của khu Phúc Tuệ An đều là người dân từ thành phố cũ chuyển đến, cô không muốn hàng xóm nhìn thấy lại nói lung tung.

“Tiểu Bạch.” Kha Chính Nam đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng gọi cô: “Mấy năm nay em sống có ổn không?”

Nghe được xưng hô ngày xưa, hai tay Thẩm Khinh Bạch buông thõng bên sườn liền nắm chặt, ngẩng đầu cười: “Rất tốt, cảm ơn bạn học Kha đã quan tâm.”

“Tiểu Bạch, đừng như vậy.”

Nét cười trên mặt Kha Chính Nam nhạt đi: “Năm đó thật sự anh không phản bội em, anh chưa từng cùng. . .”

“Chuyện quá khứ đừng nhắc lại.” Thẩm Khinh Bạch cắt ngang lời anh ta: “Với lại tôi cũng không thấy có hứng thú.”

“Vậy cho nên một câu giải thích cũng không cho anh nói liền đơn phương chia tay?”

Anh ta đang xem tài liệu tuyển sinh ở kí túc xá liền nhận được tin nhắn cô chia tay của cô, chỉ vỏn vẹn năm chứ—chúng ta chia tay đi.

Lúc ấy nghĩ rằng cô chỉ nói đùa nên không quá để ý, bởi vì trước đó cô ấy chơi trò chơi thua với bạn học cũng từng nói qua câu như vậy.

Chỉ là nửa tiếng sau, lúc gọi điện cho cô mới biết cô chặn anh ta, ngay cả wechat cũng bị chặn. Tất cả liên lạc giữa hai người đều bị cô xóa sạch.

Lúc đó anh ta mới nhận ra chuyện này thực sự nghiêm trọng.

Thẩm Khinh Bạch cười cười: “Giải thích? Chính anh đã làm cái gì anh không rõ sao?”

Kha Chính Nam nhíu mày: “Nếu em bởi vì Mộ Dĩnh hôn anh mà không ngăn cản việc này đúng lúc thì em cũng không quá tin tưởng anh rồi.”

“Kha Chính Nam! Anh cho rằng mắt tôi vẫn mù đúng không, hai người đứng ở cầu thang nói chuyện với làm cái gì có cần tôi nhắc lại không?” Thẩm Khinh Bạch quay đầu đi, muốn rời đi.

Anh ta vươn tay giữ tay cô lại, cố gắng giải thích: “Lúc ấy đầu óc anh bị mông lung nên nhất thời bị mê muội, thật sự không giống những gì em nhìn thấy, chuyện sau đó anh đã từ chối cô ấy rồi.”

“Bây giờ anh đã tốt nghiệp thạc sĩ rồi, cũng thuận lợi vào được Vạn Xương làm bộ quản lí nhân sự. Tiểu Bạch, bây giờ anh có thể cho em cuộc sống mà em muốn, chúng ta quay lại nhé.”

Mặc dù sau đó anh ta cũng yêu đương qua hai người bạn gái nhưng vẫn luôn nghĩ về cô, không thể buông bỏ được.

Kha Chính Nam nói xong liền tiến lên cầm lấy cổ tay cô.

Thẩm Khinh Bạch nhận ra liền lụi lại về sau, ngăn anh ta tới gần: “Ngại quá, tôi không cần.”

Kha Chính Nam sững sờ đứng im tại chỗ nửa phút sau đó mở miệng: “Anh sẽ theo đuổi em một lần nữa.”

Biểu cảm trên mặt của anh ra còn khẳng định rất nghiêm túc.

Thẩm Khinh Bạch nhíu mày lại, muốn từ chối lần nữa nhưng phía sau lưng cô liền vang lên một giọng nói trầm thấp: “Khinh Bạch.”

Thẩm Khinh Bạch ngẩn ra, quay đầy lại liền thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, cô có hơi kinh ngạc.

Sao anh lại xuất hiện ở đây!

Kha Chính Nam thấy rõ người đàn ông có thân hình xuất chúng và có khí chất không hề tầm thường, mắt không tự giác tối đi vài phần.

Chung Đình Diệp mặt không cảm xúc đi đến bên cạnh Thẩm Khinh Bạch, giọng điệu còn rất tự nhiên: “Em để quên đồ ở trong xe.”

“?”

“Quên ở buổi chiều hôm qua.” Ánh mắt của Chung Đình Diệp lại lần nữa dừng trên khuôn mặt cô, khuôn mặt cô phảng phất vẫn giống khuôn mặt non nớt trước kia khiến anh không khỏi nhìn nhiều thêm vài giây.”

Thẩm Khinh Bạch mở to mắt nhìn, không hiểu anh đang nói gì. Lúc nhìn vào đôi mắt nóng rực kia của anh cô giống như bị lửa thiêu mà rời đi.

Một hôm không gặp, người này sao có thể!

Kha Chính Nam nhìn thấy hai người âu yếm nhìn nhau, đôi tay buông thõng hai bên hông liền nắm chặt thành cú đấm nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Tiểu Bạch, đây là ai vậy?”

Lúc này Chung Đình Diệp mới nâng mắt lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh sau đó lại nhìn Thẩm Khinh Bạch như cũng đang thực sự mong cô trả lời.

Thẩm Khinh Bạch lúc này mới hiểu được câu đã đâm lao thì phải theo lao dùng ở trong hoàn cảnh này có hơi chính xác.

Nhìn thấy Kha Chính Nam như hổ đang rình mồi nhìn cô, sau đó lại ung dung bình tĩnh nhìn sang Chung Đình Diệp. Cô tập trung tinh thần, ôm cánh tay của người đàn ông, trịnh trọng giới thiệu: “Bạn trai tôi, Chung Đình Diệp.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com